Cứu Người
2024-08-04 23:44:07
Nhất thời, Phong Tri Ý không để ý suy nghĩ nhiều, cô vội vàng quay người chạy đến chỗ mình sắp xếp đỡ cụ già đang nằm trên mặt đất đầu đầy máu tươi, nhắm chặt hai mắt, cõng ông ấy đuổi theo chàng trai kia.
Lúc trước vì vội vàng cứu người, cứu được ai cô liền tiện tay đặt ở bên cạnh không xa, cho nên lúc này mọi người còn đang ngồi trong mưa bụi dày đặc.
Nhiệt độ bây giờ gần tới thanh minh, nếu trời nắng thì tốt, nhưng khi trời mưa, thì chỉ có vài độ, vẫn rất lạnh.
Người già vốn đã bị giày vò mà thân thể suy sụp, sao chịu được gió lạnh mưa lạnh như này?
Nhưng lúc này thân thể của cô cũng mới từ bên bờ vực cái chết kéo về, còn rất suy yếu. Phải phối hợp với dị năng, mới có thể cõng được cụ già, thất thiểu chạy về phía trang trại nuôi lợn.
Nửa đường mưa bụi mờ mịt, gặp được chàng trai đang quay lại, anh không nói một lời tiếp nhận cụ già trên lưng cô đưa đến trại nuôi lợn.
Phong Tri Ý đành phải ngay lập tức quay lại cõng cụ già cuối cùng, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, lại bị chàng trai kia chạy tới đón đi.
Phong Tri Ý hâm mộ nhìn lướt qua đôi chân dài của anh, chân dài tốt thật, tốc độ chạy nhanh gấp ba bốn lần cô.
Chờ khi cô chạy tới gần trại nuôi lợn, thì nghe được bên trong vọng ra tiếng la lớn già nua đầy hoang mang:
"Ông Thẩm! Ông Thẩm!”
Phong Tri Ý căng thẳng trong lòng, cô vội vàng đi thẳng vào, vừa đúng lúc lướt qua chàng trai đang chạy ra ngoài.
Không để ý chàng trai này đi làm việc gì, Phong Tri Ý vội vàng chạy vào, thấy chàng trai sắp xếp cho ba cụ già ở trên rơm rạ khô ráo, một cụ già quỳ gối bên cạnh một cụ già khác đang nằm, trên đầu đầy máu, kéo tay ông ấy sốt ruột la to.
"Sao vậy ạ?"
Phong Tri Ý vội vàng chạy tới, thấy hơi thở của cụ già hai mắt nhắm nghiền yếu ớt, mặt vàng như giấy.
Cụ già duy nhất còn tỉnh táo hai mắt đục ngầu không biết là mưa hay nước mắt:
"Ông Thẩm, ông Thẩm hình như sắp không xong rồi!”
Phong Tri Ý vội vàng mượn động tác bắt mạch cho cụ già để đưa dị năng vào kiểm tra thân thể, phát hiện thân thể cụ già vốn đã là nỏ mạnh hết đà, bây giờ lại bị thương mất máu cùng giá rét đả kích kép, quả thật sắp không xong!
Cô dùng dị năng hệ mộc rót vào sinh cơ treo mạng cho ông ta, để phòng ngừa, cô lại cho một cụ già đang hôn mê khác cũng thêm sinh cơ giữ mạng, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài:
Lúc trước vì vội vàng cứu người, cứu được ai cô liền tiện tay đặt ở bên cạnh không xa, cho nên lúc này mọi người còn đang ngồi trong mưa bụi dày đặc.
Nhiệt độ bây giờ gần tới thanh minh, nếu trời nắng thì tốt, nhưng khi trời mưa, thì chỉ có vài độ, vẫn rất lạnh.
Người già vốn đã bị giày vò mà thân thể suy sụp, sao chịu được gió lạnh mưa lạnh như này?
Nhưng lúc này thân thể của cô cũng mới từ bên bờ vực cái chết kéo về, còn rất suy yếu. Phải phối hợp với dị năng, mới có thể cõng được cụ già, thất thiểu chạy về phía trang trại nuôi lợn.
Nửa đường mưa bụi mờ mịt, gặp được chàng trai đang quay lại, anh không nói một lời tiếp nhận cụ già trên lưng cô đưa đến trại nuôi lợn.
Phong Tri Ý đành phải ngay lập tức quay lại cõng cụ già cuối cùng, nhưng cô còn chưa đi được mấy bước, lại bị chàng trai kia chạy tới đón đi.
Phong Tri Ý hâm mộ nhìn lướt qua đôi chân dài của anh, chân dài tốt thật, tốc độ chạy nhanh gấp ba bốn lần cô.
Chờ khi cô chạy tới gần trại nuôi lợn, thì nghe được bên trong vọng ra tiếng la lớn già nua đầy hoang mang:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ông Thẩm! Ông Thẩm!”
Phong Tri Ý căng thẳng trong lòng, cô vội vàng đi thẳng vào, vừa đúng lúc lướt qua chàng trai đang chạy ra ngoài.
Không để ý chàng trai này đi làm việc gì, Phong Tri Ý vội vàng chạy vào, thấy chàng trai sắp xếp cho ba cụ già ở trên rơm rạ khô ráo, một cụ già quỳ gối bên cạnh một cụ già khác đang nằm, trên đầu đầy máu, kéo tay ông ấy sốt ruột la to.
"Sao vậy ạ?"
Phong Tri Ý vội vàng chạy tới, thấy hơi thở của cụ già hai mắt nhắm nghiền yếu ớt, mặt vàng như giấy.
Cụ già duy nhất còn tỉnh táo hai mắt đục ngầu không biết là mưa hay nước mắt:
"Ông Thẩm, ông Thẩm hình như sắp không xong rồi!”
Phong Tri Ý vội vàng mượn động tác bắt mạch cho cụ già để đưa dị năng vào kiểm tra thân thể, phát hiện thân thể cụ già vốn đã là nỏ mạnh hết đà, bây giờ lại bị thương mất máu cùng giá rét đả kích kép, quả thật sắp không xong!
Cô dùng dị năng hệ mộc rót vào sinh cơ treo mạng cho ông ta, để phòng ngừa, cô lại cho một cụ già đang hôn mê khác cũng thêm sinh cơ giữ mạng, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro