Thuốc Không Thể...
2024-08-04 23:44:07
Lúc này Phong Tri Ý thấy ba cụ già đều đã hôn mê, cô lấy thuốc cùng nước nóng trong ba lô ra, rồi ngồi xổm trước mặt cụ già bị thương nặng nhất kia, vừa định nhét thuốc vào miệng ông ta thì cổ tay cô đã bị một bàn tay lạnh lẽo giữ lại!
Cô ngước mắt lên, thấy chàng trai dùng đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm mình, sắc mặt hờ hững không gợn sóng trầm thấp mở miệng:
"Thuốc không thể uống bừa.”
Lúc trước ở trong mưa bụi vội vàng cứu người cô chỉ nhìn góc nghiêng, Phong Tri Ý lúc này mới phát hiện chàng trai này mày kiếm mắt sáng rất đẹp, ánh mắt vừa đen vừa sâu, giống như đầm sâu không gợn sóng.
Khuôn mặt rất chính trực, đường cong hoàn mỹ, cho dù khuôn mặt vừa gầy vừa tái nhợt, vẫn có một loại cảm giác đẹp đến mức làm cho người ta liếc mắt một cái là tim đập thình thịch.
Xinh đẹp tuyệt trần, què chân...
Phong Tri Ý âm thầm ổn định nội tâm điên cuồng của mình, chẳng lẽ đây chính là nhân vật phản diện trong truyền thuyết sao? Nhưng vì sao nhìn qua, lại là một chàng trai trong sáng, mỏng manh, cô độc như vậy?
Cũng may Phong Tri Ý kiến thức rộng rãi nên không có thất thố tại chỗ.
Cô cũng không để ý đến chuyện chàng trai kia làm cô giật mình và bàn tay lạnh lẽo của anh, cô vội vàng giải thích:
"Đây là thuốc đông y trước kia khi bị cảm sinh bệnh tôi đã dùng, cho dù không bị cảm sốt cũng có thể phòng ngừa xua khí lạnh, vô cùng hiệu quả. không tin thì tôi ăn một viên cho anh xem!”
Nói xong, cô ném một viên thuốc vào miệng nuốt “ực” một cái!
Thực ra đây là linh dược trong không gian của cô lúc tận thế, lại dùng dị năng hệ mộc đặc chế thành thuốc viên, có thể cứu mạng, có thể điều dưỡng thân thể, hiện tại cô đang ăn mỗi ngày.
Nếu không thì với tình trạng của mấy cụ già này đều đã dầu hết đèn tắt, thuốc cảm bình thường hoàn toàn không cứu được bọn họ.
Chàng trai hình như không ngờ cô lại lấy thân thử thuốc, anh giật mình, sắc mặt dịu đi một chút, chậm rãi buông tay ra.
Phong Tri Ý vội vàng cho mỗi cụ già một viên thuốc, cũng lặng lẽ dùng dị năng giúp bọn họ hấp thu dược lực, dùng dị năng xua đuổi khí lạnh cho bọn họ, thuận tiện thanh trừ bệnh cũ lâu ngày trong cơ thể một lần nữa.
Mặc dù một lần điều trị thanh lọc không đạt được hiệu quả chữa bệnh, nhưng ít nhất có thể làm chậm làm giảm các triệu chứng đau đớn, cơ thể cũng sẽ khỏe nhanh hơn.
Làm xong quay đầu lại, thấy chàng trai đang buộc ván gỗ vào đùi một cụ già, Phong Tri Ý đứng dậy đi qua:
Cô ngước mắt lên, thấy chàng trai dùng đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm mình, sắc mặt hờ hững không gợn sóng trầm thấp mở miệng:
"Thuốc không thể uống bừa.”
Lúc trước ở trong mưa bụi vội vàng cứu người cô chỉ nhìn góc nghiêng, Phong Tri Ý lúc này mới phát hiện chàng trai này mày kiếm mắt sáng rất đẹp, ánh mắt vừa đen vừa sâu, giống như đầm sâu không gợn sóng.
Khuôn mặt rất chính trực, đường cong hoàn mỹ, cho dù khuôn mặt vừa gầy vừa tái nhợt, vẫn có một loại cảm giác đẹp đến mức làm cho người ta liếc mắt một cái là tim đập thình thịch.
Xinh đẹp tuyệt trần, què chân...
Phong Tri Ý âm thầm ổn định nội tâm điên cuồng của mình, chẳng lẽ đây chính là nhân vật phản diện trong truyền thuyết sao? Nhưng vì sao nhìn qua, lại là một chàng trai trong sáng, mỏng manh, cô độc như vậy?
Cũng may Phong Tri Ý kiến thức rộng rãi nên không có thất thố tại chỗ.
Cô cũng không để ý đến chuyện chàng trai kia làm cô giật mình và bàn tay lạnh lẽo của anh, cô vội vàng giải thích:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây là thuốc đông y trước kia khi bị cảm sinh bệnh tôi đã dùng, cho dù không bị cảm sốt cũng có thể phòng ngừa xua khí lạnh, vô cùng hiệu quả. không tin thì tôi ăn một viên cho anh xem!”
Nói xong, cô ném một viên thuốc vào miệng nuốt “ực” một cái!
Thực ra đây là linh dược trong không gian của cô lúc tận thế, lại dùng dị năng hệ mộc đặc chế thành thuốc viên, có thể cứu mạng, có thể điều dưỡng thân thể, hiện tại cô đang ăn mỗi ngày.
Nếu không thì với tình trạng của mấy cụ già này đều đã dầu hết đèn tắt, thuốc cảm bình thường hoàn toàn không cứu được bọn họ.
Chàng trai hình như không ngờ cô lại lấy thân thử thuốc, anh giật mình, sắc mặt dịu đi một chút, chậm rãi buông tay ra.
Phong Tri Ý vội vàng cho mỗi cụ già một viên thuốc, cũng lặng lẽ dùng dị năng giúp bọn họ hấp thu dược lực, dùng dị năng xua đuổi khí lạnh cho bọn họ, thuận tiện thanh trừ bệnh cũ lâu ngày trong cơ thể một lần nữa.
Mặc dù một lần điều trị thanh lọc không đạt được hiệu quả chữa bệnh, nhưng ít nhất có thể làm chậm làm giảm các triệu chứng đau đớn, cơ thể cũng sẽ khỏe nhanh hơn.
Làm xong quay đầu lại, thấy chàng trai đang buộc ván gỗ vào đùi một cụ già, Phong Tri Ý đứng dậy đi qua:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro