Không Có Cơm Tố...
2024-08-04 23:44:07
Bận rộn một thời gian, thấy bầu trời trong rừng rậm bị che khuất càng thêm u ám.
Phong Tri Ý đoán chừng thời gian không còn sớm, liền đem đại bộ phận nấm rau dại trong sọt tre bỏ vào không gian, chỉ để lại một chút rau sam, nấm và măng, đủ lượng mỗi người xào một đĩa.
Bằng không, người dân địa phương cũng chỉ có thể lấy được một chút, cô lại đầy một sọt như vậy trở về thì giải thích như thế nào?
Nếu ai đó bảo cô ấy đưa đi tìm thì sao? Hoặc là sau này đám thanh niên trí thức đều trông cậy vào mình cô lên núi tìm đồ ăn, chẳng phải là tự mình tìm khổ hay sao?
Lúc trở lại điểm thanh niên trí thức, bóng đêm đang buông xuống, Hạ Mai đang bưng bữa tối đã chuẩn bị xong ra, nhìn thấy cô thì cô ta ra vẻ kinh ngạc, hành động quái gở:
"Không phải cô không trở về ăn cơm sao? Tôi không chuẩn bị bữa tối cho cô đâu.”
Phạm Khải Minh đang ở bên cạnh rửa hộp cơm, thấy hai người bọn họ dường như lại lục đục thì trong lòng nhột nhột, vội vàng tới hỏi:
"Làm sao vậy?”
Hạ Mai lập tức tủi thân nói trước, bảo Phong Tri Ý nói không trở về ăn cơm, cho nên không chuẩn bị cho cô.
Phong Tri Ý không bỏ qua khiêu khích lóe lên trong đáy mắt cô ta, cô thản nhiên nói:
"Tôi chỉ nói buổi trưa không trở về ăn.”
"Ồ! Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thái độ Của Hạ Mai như vô cùng có lỗi:
"Xin lỗi, tôi nghe nhầm rồi. Nếu không tôi sẽ làm cho cô một phần nữa nhé?”
Lập tức có người phản bác:
"Lại làm một phần riêng lẻ thì lãng phí dầu muối và củi lắm!”
Quả nhiên mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không vừa lòng.
Dù sao, những năm này cái gì cũng khan hiếm, kể cả diêm thì một bữa cơm chỉ có thể đánh một cây.
Chứ đừng nói đến dầu muối, những thứ đó đều là dựa theo từng giọt từng hạt để nấu cơm.
Cho nên Lục Giai Lương đề nghị:
"Nếu không, mỗi người chúng ta đều bỏ ra một chút để cho đồng chí Trần ăn?”
Lời này khiến mọi người vội vàng cầm lấy phần cơm tối gồm có "một củ khoai lang, hai cái bánh bao rau dại, một bát canh rau" mà không tỏ thái độ.
Lương thực của bọn họ có hạn, lúc nấu cơm đều dựa theo số lượng người để làm.
Một chút đồ ăn như vậy, mỗi người đều chỉ có thể ăn no năm sáu phần, căn bản không có dư thừa.
Nhường cho người khác thì buổi tối chính mình phải đói bụng.
Buổi tối bụng đói đến không ngủ được cảm giác vô cùng khó chịu, ai cũng không muốn trải nghiệm.
Phong Tri Ý biết Hạ Mai đang tìm lại sân khấu cho chuyện đêm hôm trước, cô nhìn lướt qua ánh mắt âm thầm đắc ý của cô ta, không thú vị nhếch khóe miệng một chút:
"Không cần đâu.”
Phong Tri Ý đoán chừng thời gian không còn sớm, liền đem đại bộ phận nấm rau dại trong sọt tre bỏ vào không gian, chỉ để lại một chút rau sam, nấm và măng, đủ lượng mỗi người xào một đĩa.
Bằng không, người dân địa phương cũng chỉ có thể lấy được một chút, cô lại đầy một sọt như vậy trở về thì giải thích như thế nào?
Nếu ai đó bảo cô ấy đưa đi tìm thì sao? Hoặc là sau này đám thanh niên trí thức đều trông cậy vào mình cô lên núi tìm đồ ăn, chẳng phải là tự mình tìm khổ hay sao?
Lúc trở lại điểm thanh niên trí thức, bóng đêm đang buông xuống, Hạ Mai đang bưng bữa tối đã chuẩn bị xong ra, nhìn thấy cô thì cô ta ra vẻ kinh ngạc, hành động quái gở:
"Không phải cô không trở về ăn cơm sao? Tôi không chuẩn bị bữa tối cho cô đâu.”
Phạm Khải Minh đang ở bên cạnh rửa hộp cơm, thấy hai người bọn họ dường như lại lục đục thì trong lòng nhột nhột, vội vàng tới hỏi:
"Làm sao vậy?”
Hạ Mai lập tức tủi thân nói trước, bảo Phong Tri Ý nói không trở về ăn cơm, cho nên không chuẩn bị cho cô.
Phong Tri Ý không bỏ qua khiêu khích lóe lên trong đáy mắt cô ta, cô thản nhiên nói:
"Tôi chỉ nói buổi trưa không trở về ăn.”
"Ồ! Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thái độ Của Hạ Mai như vô cùng có lỗi:
"Xin lỗi, tôi nghe nhầm rồi. Nếu không tôi sẽ làm cho cô một phần nữa nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lập tức có người phản bác:
"Lại làm một phần riêng lẻ thì lãng phí dầu muối và củi lắm!”
Quả nhiên mọi người đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không vừa lòng.
Dù sao, những năm này cái gì cũng khan hiếm, kể cả diêm thì một bữa cơm chỉ có thể đánh một cây.
Chứ đừng nói đến dầu muối, những thứ đó đều là dựa theo từng giọt từng hạt để nấu cơm.
Cho nên Lục Giai Lương đề nghị:
"Nếu không, mỗi người chúng ta đều bỏ ra một chút để cho đồng chí Trần ăn?”
Lời này khiến mọi người vội vàng cầm lấy phần cơm tối gồm có "một củ khoai lang, hai cái bánh bao rau dại, một bát canh rau" mà không tỏ thái độ.
Lương thực của bọn họ có hạn, lúc nấu cơm đều dựa theo số lượng người để làm.
Một chút đồ ăn như vậy, mỗi người đều chỉ có thể ăn no năm sáu phần, căn bản không có dư thừa.
Nhường cho người khác thì buổi tối chính mình phải đói bụng.
Buổi tối bụng đói đến không ngủ được cảm giác vô cùng khó chịu, ai cũng không muốn trải nghiệm.
Phong Tri Ý biết Hạ Mai đang tìm lại sân khấu cho chuyện đêm hôm trước, cô nhìn lướt qua ánh mắt âm thầm đắc ý của cô ta, không thú vị nhếch khóe miệng một chút:
"Không cần đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro