Quản Gia Ai
2024-08-04 23:44:07
“Đúng vậy, đừng hỏi về nguyên lý, ta cũng không rõ đã có chuyện gì xảy ra.”
Phong Tri Ý hiện tại quan tâm nhất là:
“Tình trạng thân thể này như thế nào?”
“Vô cùng tệ hại.”
Đôi mắt quản gia AI chợt lóe lên, nhanh chóng hiện ra một cái hình ảnh chiếu 3D:
“Đây là thân thể hiện tại của ngài và các số hiệu công năng. Đây cũng là thành quả của dịch dinh dưỡng truyền suốt một ngày một đêm rồi đó.”
Nói xong, quản gia AI chỉ vào số liệu của từng hạng mục”
“Ngài xem, các số liệu này đều thấp hơn tiêu chuẩn sức khỏe của con người một cách nghiêm trọng.”
“Từ các bộ phận bên ngoài, da, móng, lông... đến các bộ phận bên trong như gân mạch, cơ bắp, lục phủ ngũ tạng...”
“Tất cả các bộ phận đều giống như là đồ phế phẩm do các vật liệu chất lượng phế thải nhất tạo ra vậy.”
Nói đến đây, quản gia AI dừng lại một chút:
“Tình trạng này rõ ràng là do sinh ra đã yếu ớt, các bộ phận đều có thời hạn sử dụng.”
“À không phải, là tuổi thọ của các bộ phận trong cơ thể rất ngắn, các chức năng đã sắp dừng lại, có dấu hiệu như sắp dầu hết đèn tắt.”
Phong Tri Ý nhìn số liệu trên màn hình cũng không bất ngờ. Nguyên thân ở trong bụng mấy ngày nữa mới tròn bảy tháng, chưa phát triển tốt đã bị đuổi ra ngoài.
Cô ấy bẩm sinh đã suy yếu, cần dùng các loại thuốc quý giá để nuôi thì mới giữ được mạng.
Nhưng vật tư và thuốc mấy tháng trước đã bị cắt đứt, lại bị nhà họ Trần đối xử hà khắc.
Cho dù nguyên thân không bị tạt nước lạnh mất mạng thì thân thể này có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Hơn nữa, cho dù là dùng thuốc đắt tiền đến mấy để nuôi thì nguyên thân sợ rằng cũng không sống được quá hai mươi tuổi.
Quản gia AI thấy Phong Tri Ý không nói gì thì tiếp tục báo cáo:
“Có điều cũng may đúng lúc dị năng mạnh mẽ chữa trị, khó khăn lắm mới giúp các bộ phận trong cơ thể có lại sinh cơ.”
“Lại trải qua truyền dịch dinh dưỡng một ngày một đêm, hiện tại các bộ phận trong cơ thể phát triển giống như cây khô gặp mùa xuân...”
“Dị năng?!”
Phong Tri Ý nghe được mà sửng sốt:
“Ngươi nói dị năng của ta cũng đi theo?”
“Đúng vậy.”
Quản gia AI trả lời:
“Ta đã chuẩn đoán cho ngài rồi, dị năng trước kia của ngài đã dung hợp cùng tinh thần lực.”
Phong Tri Ý đưa tay lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, điều động dị năng vận chuyển trong cơ thể. Sau đó, quả nhiên có từng đợt năng lượng màu xanh tràn ra từ đầu ngón tay!
Phong Tri Ý kinh ngạc, năng lực hệ mộc có tác dụng trị liệu của cô đúng là đi theo!
Đột nhiên cô nhớ tới lúc trước sắp chết có một chút ánh sáng màu xanh biếc sáng lên, khiến cho hơi thở của cô chậm lại, chống đỡ đến lúc vào được không gian tìm quản gia AI cứu mạng.
Hóa ra dị năng của cô có thể tự động chữa trị cơ thể?
Vậy thì tốt rồi, không cần hao tâm tổn sức điều dưỡng thân thể yếu ớt rách nát này nữa.
Có dị năng hệ mộc thì dị năng sẽ tự động giúp cô trị bệnh, đào thải chất bẩn, tình trạng thân thể của cô càng ngày sẽ càng tốt hơn.
Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.
Phong Tri Ý yên tâm rồi, cô bảo quản gia AI đóng hình ảnh rồi hỏi:
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
Quản gia AI giải thích cặn kẽ:
“Đúng ra là bảy mươi một giờ hai mươi mốt phút năm mươi sáu giây.”
Ba ngày? Thời gian bên ngoài với trong không gian có tỷ lệ 1:10, vậy bên ngoài chắc là mới qua khoảng bảy giờ đồng hồ.
Phong Tri Ý hiện tại quan tâm nhất là:
“Tình trạng thân thể này như thế nào?”
“Vô cùng tệ hại.”
Đôi mắt quản gia AI chợt lóe lên, nhanh chóng hiện ra một cái hình ảnh chiếu 3D:
“Đây là thân thể hiện tại của ngài và các số hiệu công năng. Đây cũng là thành quả của dịch dinh dưỡng truyền suốt một ngày một đêm rồi đó.”
Nói xong, quản gia AI chỉ vào số liệu của từng hạng mục”
“Ngài xem, các số liệu này đều thấp hơn tiêu chuẩn sức khỏe của con người một cách nghiêm trọng.”
“Từ các bộ phận bên ngoài, da, móng, lông... đến các bộ phận bên trong như gân mạch, cơ bắp, lục phủ ngũ tạng...”
“Tất cả các bộ phận đều giống như là đồ phế phẩm do các vật liệu chất lượng phế thải nhất tạo ra vậy.”
Nói đến đây, quản gia AI dừng lại một chút:
“Tình trạng này rõ ràng là do sinh ra đã yếu ớt, các bộ phận đều có thời hạn sử dụng.”
“À không phải, là tuổi thọ của các bộ phận trong cơ thể rất ngắn, các chức năng đã sắp dừng lại, có dấu hiệu như sắp dầu hết đèn tắt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Tri Ý nhìn số liệu trên màn hình cũng không bất ngờ. Nguyên thân ở trong bụng mấy ngày nữa mới tròn bảy tháng, chưa phát triển tốt đã bị đuổi ra ngoài.
Cô ấy bẩm sinh đã suy yếu, cần dùng các loại thuốc quý giá để nuôi thì mới giữ được mạng.
Nhưng vật tư và thuốc mấy tháng trước đã bị cắt đứt, lại bị nhà họ Trần đối xử hà khắc.
Cho dù nguyên thân không bị tạt nước lạnh mất mạng thì thân thể này có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu.
Hơn nữa, cho dù là dùng thuốc đắt tiền đến mấy để nuôi thì nguyên thân sợ rằng cũng không sống được quá hai mươi tuổi.
Quản gia AI thấy Phong Tri Ý không nói gì thì tiếp tục báo cáo:
“Có điều cũng may đúng lúc dị năng mạnh mẽ chữa trị, khó khăn lắm mới giúp các bộ phận trong cơ thể có lại sinh cơ.”
“Lại trải qua truyền dịch dinh dưỡng một ngày một đêm, hiện tại các bộ phận trong cơ thể phát triển giống như cây khô gặp mùa xuân...”
“Dị năng?!”
Phong Tri Ý nghe được mà sửng sốt:
“Ngươi nói dị năng của ta cũng đi theo?”
“Đúng vậy.”
Quản gia AI trả lời:
“Ta đã chuẩn đoán cho ngài rồi, dị năng trước kia của ngài đã dung hợp cùng tinh thần lực.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Tri Ý đưa tay lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, điều động dị năng vận chuyển trong cơ thể. Sau đó, quả nhiên có từng đợt năng lượng màu xanh tràn ra từ đầu ngón tay!
Phong Tri Ý kinh ngạc, năng lực hệ mộc có tác dụng trị liệu của cô đúng là đi theo!
Đột nhiên cô nhớ tới lúc trước sắp chết có một chút ánh sáng màu xanh biếc sáng lên, khiến cho hơi thở của cô chậm lại, chống đỡ đến lúc vào được không gian tìm quản gia AI cứu mạng.
Hóa ra dị năng của cô có thể tự động chữa trị cơ thể?
Vậy thì tốt rồi, không cần hao tâm tổn sức điều dưỡng thân thể yếu ớt rách nát này nữa.
Có dị năng hệ mộc thì dị năng sẽ tự động giúp cô trị bệnh, đào thải chất bẩn, tình trạng thân thể của cô càng ngày sẽ càng tốt hơn.
Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.
Phong Tri Ý yên tâm rồi, cô bảo quản gia AI đóng hình ảnh rồi hỏi:
“Ta đã hôn mê bao lâu rồi?”
“Ba ngày.”
Quản gia AI giải thích cặn kẽ:
“Đúng ra là bảy mươi một giờ hai mươi mốt phút năm mươi sáu giây.”
Ba ngày? Thời gian bên ngoài với trong không gian có tỷ lệ 1:10, vậy bên ngoài chắc là mới qua khoảng bảy giờ đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro