Chương 10
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Sắc mặt Hoắc Dịch Đình không hề thay đổi liếc nhìn cô một cái. Giang Lục Đinh không biết có phải do mình suy nghĩ nhiều hay không mà cảm giác giống như cô có thể nhìn thấy trong ánh mắt của anh viết hai chữ: hỏi thừa.
Được thôi, cô thừa nhận đó thực sự là một hỏi thừa. Từ khi tiếp xúc với anh, cô bị buộc trở thành một người luyên thuyên dài dòng, thường xuyên nói mấy lời thừa thãi.
Hoắc Dịch Đình thu hồi ánh mắt đang nhìn vào mặt cô, sau đó quay sang nói với Tần Tô: "Thanh danh gì cơ?"
Giọng nói và ngữ điệu nói chuyện của anh đều rất lạnh nhạt, nhưng vô tình lại khiến cho người ta cảm thấy nặng nề, không thể chối cãi.
Tần Tô sốt sắng cắn môi, muốn nói dối nhưng lại sợ Giang Lục Đinh vạch trần ngay tại chỗ, nhưng nếu nói thật thì sợ rằng cô ta có thể đến bộ phận tài chính nhận lương và rời đi ngay lập tức. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, không biết phải nói gì, sắc mặt dần tái đi vì lo lắng.
Cái tật dễ mềm lòng của Giang Lục Đinh lại tái phát.
Cô vừa tự khinh bỉ bản thân vừa không nhịn được lên tiếng nói đỡ cho Tần Tô: "À... anh Hoắc, vừa nãy chúng tôi nói chuyện linh tinh thôi. Cô ấy đang nhắc tới một ngôi sao lớn vừa ly dị."
Ánh mắt Hoắc Dịch Đình lại chuyển đến mặt cô.
Nụ cười của Giang Lục Đinh như bị gió lạnh làm tê cứng, khó có thể duy trì vẻ mặt tự nhiên này nữa.
Hoắc Dịch Đình nhìn cô, sắc mặt không hề thay đổi nói: "Trước khi cô bắt đầu nói hươu nói vượn sẽ luôn thêm thán từ ừ, à, ồ ở phía trước, thời gian ngập ngừng khoảng chừng một giây."
Sau khi hời hợt nói xong, anh lại thản nhiên chém thêm một đao: "Thói quen này không thay đổi, cô không nên nói dối nữa thì hơn."
Giang Lục Đinh bị nói trúng tim đen, ngượng đến mức mặt mũi đỏ bừng, chỉ hận không thể lập tức biến thành Thổ Hành Tôn*.
*Thổ Hành Tôn vốn là học trò của Cù Lưu Tôn bên Xiển Giáo, có phép địa hành, độn thổ rất giỏi.
"Cô giáo Giang, chúng ta mau đi thôi." Cũng may có Hoắc Đồng Đồng đi tới ứng cứu, cậu bé kéo tay Giang Lục Đinh, vội vội vàng vàng muốn lên xe về nhà. Mỗi khi đến cuối tuần, Đồng Đồng đều cực kỳ vui mừng, bởi vì cô giáo Giang vốn thuộc về cả lớp thì nay sẽ chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi.
Giang Lục Đinh nhanh chóng lên xe cùng Hoắc Đồng Đồng. Có lẽ là do gần mực thì đen nên tác phong của tài xế Trương Trì và Hoắc Dịch Đình giống hệt nhau, hai người họ kiệm lời đến mức tưởng chừng có thể coi như người câm.
Hoắc Đồng Đồng bò đến đầu bên kia của hàng ghế sau, ngồi ngay ngắn.
Giang Lục Đinh ngồi ở ghế lái phụ.
Vốn tưởng rằng đã tránh được một kiếp, ai ngờ phía sau bỗng có một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Lần sau cô nói với người kia rằng tôi không thích bị ai bàn tán, nhất là những chuyện bịa đặt, ăn không nói có. Nếu có lần sau, phiền cô ta tự giác nghỉ việc."
Được thôi, cô thừa nhận đó thực sự là một hỏi thừa. Từ khi tiếp xúc với anh, cô bị buộc trở thành một người luyên thuyên dài dòng, thường xuyên nói mấy lời thừa thãi.
Hoắc Dịch Đình thu hồi ánh mắt đang nhìn vào mặt cô, sau đó quay sang nói với Tần Tô: "Thanh danh gì cơ?"
Giọng nói và ngữ điệu nói chuyện của anh đều rất lạnh nhạt, nhưng vô tình lại khiến cho người ta cảm thấy nặng nề, không thể chối cãi.
Tần Tô sốt sắng cắn môi, muốn nói dối nhưng lại sợ Giang Lục Đinh vạch trần ngay tại chỗ, nhưng nếu nói thật thì sợ rằng cô ta có thể đến bộ phận tài chính nhận lương và rời đi ngay lập tức. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, không biết phải nói gì, sắc mặt dần tái đi vì lo lắng.
Cái tật dễ mềm lòng của Giang Lục Đinh lại tái phát.
Cô vừa tự khinh bỉ bản thân vừa không nhịn được lên tiếng nói đỡ cho Tần Tô: "À... anh Hoắc, vừa nãy chúng tôi nói chuyện linh tinh thôi. Cô ấy đang nhắc tới một ngôi sao lớn vừa ly dị."
Ánh mắt Hoắc Dịch Đình lại chuyển đến mặt cô.
Nụ cười của Giang Lục Đinh như bị gió lạnh làm tê cứng, khó có thể duy trì vẻ mặt tự nhiên này nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Dịch Đình nhìn cô, sắc mặt không hề thay đổi nói: "Trước khi cô bắt đầu nói hươu nói vượn sẽ luôn thêm thán từ ừ, à, ồ ở phía trước, thời gian ngập ngừng khoảng chừng một giây."
Sau khi hời hợt nói xong, anh lại thản nhiên chém thêm một đao: "Thói quen này không thay đổi, cô không nên nói dối nữa thì hơn."
Giang Lục Đinh bị nói trúng tim đen, ngượng đến mức mặt mũi đỏ bừng, chỉ hận không thể lập tức biến thành Thổ Hành Tôn*.
*Thổ Hành Tôn vốn là học trò của Cù Lưu Tôn bên Xiển Giáo, có phép địa hành, độn thổ rất giỏi.
"Cô giáo Giang, chúng ta mau đi thôi." Cũng may có Hoắc Đồng Đồng đi tới ứng cứu, cậu bé kéo tay Giang Lục Đinh, vội vội vàng vàng muốn lên xe về nhà. Mỗi khi đến cuối tuần, Đồng Đồng đều cực kỳ vui mừng, bởi vì cô giáo Giang vốn thuộc về cả lớp thì nay sẽ chỉ thuộc về một mình cậu mà thôi.
Giang Lục Đinh nhanh chóng lên xe cùng Hoắc Đồng Đồng. Có lẽ là do gần mực thì đen nên tác phong của tài xế Trương Trì và Hoắc Dịch Đình giống hệt nhau, hai người họ kiệm lời đến mức tưởng chừng có thể coi như người câm.
Hoắc Đồng Đồng bò đến đầu bên kia của hàng ghế sau, ngồi ngay ngắn.
Giang Lục Đinh ngồi ở ghế lái phụ.
Vốn tưởng rằng đã tránh được một kiếp, ai ngờ phía sau bỗng có một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Lần sau cô nói với người kia rằng tôi không thích bị ai bàn tán, nhất là những chuyện bịa đặt, ăn không nói có. Nếu có lần sau, phiền cô ta tự giác nghỉ việc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro