Chương 13
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Hai năm trước, khi cô đi từ Ngộ Giác Tự đến căn lều nhỏ ven núi tránh mưa thì bị phiến đá rơi từ trên lều đập vỡ đầu, ngất xỉu.
Sau khi tỉnh dậy thì cô đã ở trong bệnh viện.
Tài xế Chu nói là cô được một người đàn ông cao ráo, mặc đồ đen cõng xuống, nhưng anh ta không để lại bất kỳ thông tin nào mà rời đi ngay.
Giang Lục Đinh lập tức nghĩ tới người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm trong Ngộ Giác Tự, bởi vì lúc ấy chỉ có cô và anh trú mưa trong căn lều kia.
Rất nhiều người nhìn thấy người khác ngã xuống đất cũng không dám đỡ lên vì sợ rước họa vào thân. Nhưng dưới tình huống như vậy mà anh lại có thể đội mưa cõng cô đi đường núi hơn 20 phút, sau đó còn gọi xe cứu thương đến đưa cô đi bệnh viện, thật sự là Giang Lục Đinh vô cùng cảm kích và kính phục.
Cô rất muốn tìm được người đàn ông này, thế là sau khi thương tích lành hẳn, cô đã đặc biệt đến Ngộ Giác Tự hai lần, tuy biết rõ tỷ lệ gặp được người đó gần như bằng không nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ mong có thể gặp lại để trực tiếp nói lời cảm ơn với anh, nhưng đáng tiếc là không gặp được anh nữa.
Có lẽ cho dù có gặp mặt thì cô cũng không nhận ra, bởi vì quả thật là cô cũng không biết mặt mũi anh như thế nào. Lần đầu tiên anh đeo kính râm che gần nửa gương mặt, lần thứ hai thì cô không nhìn rõ mặt của anh.
Sau khi nhìn thấy Hoắc Dịch Đình, trong đầu cô lóe lên tia sáng, nhà họ Hoắc rất gần Mi Sơn, Hoắc Dịch Đình cũng rất cao, liệu anh có phải người đó không nhỉ? Dù biết khả năng này rất nhỏ nhưng cô vẫn không nhịn được muốn hỏi thử.
Lần thứ hai cô tới nhà họ Hoắc là vào thứ bảy, trùng hợp gặp Hoắc Dịch Đình cầm cần câu từ bên ngoài trở về, trên tay còn xách theo một cái thùng.
Khi đó Giang Lục Đinh vẫn chưa hiểu tính tình của anh nên mới to gan lớn mật đi tới, cười tươi như hoa rồi hỏi: "Anh Hoắc, đây là cá anh vừa câu được à?"
Hoắc Dịch Đình lạnh lùng đáp lại: "Ừ."
"Nhiều cá thế này, anh định mang đi phóng sinh sao?"
Trong Ngộ Giác Tự có một cái ao phóng sinh, nếu anh tin Phật thì hẳn là sẽ đem chỗ cá này đi phóng sinh. Cô nhìn anh với ánh mắt tha thiết, trong mắt lóe lên tia sáng, dù biết có lẽ anh không phải người đó nhưng trái tim vẫn đập thình thịch.
Hoắc Dịch Đình dùng ánh mắt kỳ quái liếc cô một cái, giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy, sau đó nhìn sang chỗ khác rồi hời hợt đáp lại một chữ: "Ăn."
Giang Lục Đinh vẫn chưa hết hy vọng, cô tiếp tục đuổi theo và hỏi: "Anh Hoắc, anh có tin Phật không? Anh đã từng đến Ngộ Giác Tự chưa?"
Hoắc Dịch Đình quay ngoắt lại, nhìn cô như thể đang nhìn kẻ điên: "Đến đó làm gì? Đi tu à?"
Giang Lục Đinh: "..."
Sau khi tỉnh dậy thì cô đã ở trong bệnh viện.
Tài xế Chu nói là cô được một người đàn ông cao ráo, mặc đồ đen cõng xuống, nhưng anh ta không để lại bất kỳ thông tin nào mà rời đi ngay.
Giang Lục Đinh lập tức nghĩ tới người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính râm trong Ngộ Giác Tự, bởi vì lúc ấy chỉ có cô và anh trú mưa trong căn lều kia.
Rất nhiều người nhìn thấy người khác ngã xuống đất cũng không dám đỡ lên vì sợ rước họa vào thân. Nhưng dưới tình huống như vậy mà anh lại có thể đội mưa cõng cô đi đường núi hơn 20 phút, sau đó còn gọi xe cứu thương đến đưa cô đi bệnh viện, thật sự là Giang Lục Đinh vô cùng cảm kích và kính phục.
Cô rất muốn tìm được người đàn ông này, thế là sau khi thương tích lành hẳn, cô đã đặc biệt đến Ngộ Giác Tự hai lần, tuy biết rõ tỷ lệ gặp được người đó gần như bằng không nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ mong có thể gặp lại để trực tiếp nói lời cảm ơn với anh, nhưng đáng tiếc là không gặp được anh nữa.
Có lẽ cho dù có gặp mặt thì cô cũng không nhận ra, bởi vì quả thật là cô cũng không biết mặt mũi anh như thế nào. Lần đầu tiên anh đeo kính râm che gần nửa gương mặt, lần thứ hai thì cô không nhìn rõ mặt của anh.
Sau khi nhìn thấy Hoắc Dịch Đình, trong đầu cô lóe lên tia sáng, nhà họ Hoắc rất gần Mi Sơn, Hoắc Dịch Đình cũng rất cao, liệu anh có phải người đó không nhỉ? Dù biết khả năng này rất nhỏ nhưng cô vẫn không nhịn được muốn hỏi thử.
Lần thứ hai cô tới nhà họ Hoắc là vào thứ bảy, trùng hợp gặp Hoắc Dịch Đình cầm cần câu từ bên ngoài trở về, trên tay còn xách theo một cái thùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi đó Giang Lục Đinh vẫn chưa hiểu tính tình của anh nên mới to gan lớn mật đi tới, cười tươi như hoa rồi hỏi: "Anh Hoắc, đây là cá anh vừa câu được à?"
Hoắc Dịch Đình lạnh lùng đáp lại: "Ừ."
"Nhiều cá thế này, anh định mang đi phóng sinh sao?"
Trong Ngộ Giác Tự có một cái ao phóng sinh, nếu anh tin Phật thì hẳn là sẽ đem chỗ cá này đi phóng sinh. Cô nhìn anh với ánh mắt tha thiết, trong mắt lóe lên tia sáng, dù biết có lẽ anh không phải người đó nhưng trái tim vẫn đập thình thịch.
Hoắc Dịch Đình dùng ánh mắt kỳ quái liếc cô một cái, giống như đang nhìn bệnh nhân tâm thần vậy, sau đó nhìn sang chỗ khác rồi hời hợt đáp lại một chữ: "Ăn."
Giang Lục Đinh vẫn chưa hết hy vọng, cô tiếp tục đuổi theo và hỏi: "Anh Hoắc, anh có tin Phật không? Anh đã từng đến Ngộ Giác Tự chưa?"
Hoắc Dịch Đình quay ngoắt lại, nhìn cô như thể đang nhìn kẻ điên: "Đến đó làm gì? Đi tu à?"
Giang Lục Đinh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro