Chương 30
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Cô đang mặc một chiếc váy cúp ngực hở vai, ánh mắt của anh quét qua phần da thịt trước ngực bị lộ ra ngoài khiến cô có cảm giác lạnh thấu xương, tưởng như nơi đó bị kết thành băng.
"Đồng Đồng và bạn tôi Cố Miểu đang ở khu vui chơi trên tầng, lát nữa tôi sẽ lên đó đón cậu bé về."
Hoắc Dịch Đình thản nhiên nói: "Không cần, để tôi đưa thằng bé về. Cô giáo Giang đi xem mắt quan trọng hơn."
Giang Lục Đinh: "..."
Hoắc Dịch Đình gật đầu chào Thẩm Trác rồi cất bước rời đi.
Trải qua một màn này, Giang Lục Đinh cũng không còn tâm trạng nào mà ở lại xem mắt nữa, Hoắc Dịch Đình vừa đi thì cô cũng vội vàng đứng dậy: "Anh Thẩm, thật ngại quá, tôi cũng muốn lên đó xem thử."
Thẩm Trác tỏ vẻ thông cảm, ngừng lại vài giây rồi hỏi tiếp: "Vậy ngày mai cô có rảnh không?"
Giang Lục Đinh lắc đầu: "Xin lỗi, ngày mai tôi có việc."
Nghe thấy cô từ chối, Thẩm Trác cũng không tỏ vẻ thất vọng hay tức giận gì mà vẫn mỉm cười dịu dàng: "Vậy chúng ta hẹn gặp lại lần sau."
Vốn dĩ Giang Lục Đinh chỉ định đi xem mắt cho có lệ, để tiện đối phó với Cố Miểu và mẹ, sau khi cô nói lời tạm biệt với Thẩm Trác liền quay người đi đến khu vui chơi trên lầu.
Trong cả đám phụ huynh ở khu vui chơi, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hoắc Dịch Đình đứng giữa bầy gà.
Cố Miểu đang nói chuyện với anh, vẻ mặt anh hờ hững lạnh nhạt, đúng là cái đồ ngạo mạn.
Tính tình của cô chủ Cố xưa nay cũng không được tốt, nếu không phải nể mặt Giang Lục Đinh thì cô ấy đã phất tay rời đi từ lâu rồi. Khổ sở chịu đựng một lúc, mặt mũi cũng bắt đầu hơi nhăn nhó.
Giang Lục Đinh vội vàng đi đến phía trước rồi nói với Cố Miểu: "Mình về trước đây."
Cố Miểu đưa cho Hoắc Đồng Đồng một chai nước cam vắt.
Hoắc Dịch Đình nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thằng bé không được uống đồ quá lạnh."
Cố Miểu vừa bực mình vừa xấu hổ, vì để dỗ dành ông tướng này nên vừa rồi cô ấy đã cho Hoắc Đồng Đồng uống hết nửa già chai nước trái cây.
Giang Lục Đinh dắt Hoắc Đồng Đồng xuống lầu, quay đầu cười xin lỗi Cố Miểu, tay làm động tác gọi điện thoại.
Cố Miểu gật đầu, sau đó lè lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng của Hoắc Dịch Đình, chân giậm xuống để nền nhà trút giận.
Dọc quãng đường đi, Hoắc Dịch Đình nghiêm mặt đi ở phía trước, lúc này còn im lặng hơn lúc bình thường, chân bước đi cũng nhanh hơn hẳn. Giang Lục Đinh nhìn bóng lưng cao ngất của anh, tâm trạng mâu thuẫn phức tạp, tuy rằng xưa nay cô khá kiệm lời với anh, nhưng vừa tận mắt nhìn thấy anh bị người ta hắt cà phê, cái tật mềm lòng của cô lại tái phát, không hiểu thế nào mà lại bắt đầu đồng cảm với anh.
Hoắc Dịch Đình mở cửa xe, nói với Hoắc Đồng Đồng: "Con lên xe trước đi."
Hoắc Đồng Đồng ngoan ngoãn bò vào xe.
Hoắc Dịch Đình đóng cửa xe lại, quay người nhìn Giang Lục Đinh, sắc mặt lạnh lùng, hỏi một câu cực kỳ khó hiểu: "Cô giáo Giang, hôm nay bao nhiêu độ?"
"Đồng Đồng và bạn tôi Cố Miểu đang ở khu vui chơi trên tầng, lát nữa tôi sẽ lên đó đón cậu bé về."
Hoắc Dịch Đình thản nhiên nói: "Không cần, để tôi đưa thằng bé về. Cô giáo Giang đi xem mắt quan trọng hơn."
Giang Lục Đinh: "..."
Hoắc Dịch Đình gật đầu chào Thẩm Trác rồi cất bước rời đi.
Trải qua một màn này, Giang Lục Đinh cũng không còn tâm trạng nào mà ở lại xem mắt nữa, Hoắc Dịch Đình vừa đi thì cô cũng vội vàng đứng dậy: "Anh Thẩm, thật ngại quá, tôi cũng muốn lên đó xem thử."
Thẩm Trác tỏ vẻ thông cảm, ngừng lại vài giây rồi hỏi tiếp: "Vậy ngày mai cô có rảnh không?"
Giang Lục Đinh lắc đầu: "Xin lỗi, ngày mai tôi có việc."
Nghe thấy cô từ chối, Thẩm Trác cũng không tỏ vẻ thất vọng hay tức giận gì mà vẫn mỉm cười dịu dàng: "Vậy chúng ta hẹn gặp lại lần sau."
Vốn dĩ Giang Lục Đinh chỉ định đi xem mắt cho có lệ, để tiện đối phó với Cố Miểu và mẹ, sau khi cô nói lời tạm biệt với Thẩm Trác liền quay người đi đến khu vui chơi trên lầu.
Trong cả đám phụ huynh ở khu vui chơi, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hoắc Dịch Đình đứng giữa bầy gà.
Cố Miểu đang nói chuyện với anh, vẻ mặt anh hờ hững lạnh nhạt, đúng là cái đồ ngạo mạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính tình của cô chủ Cố xưa nay cũng không được tốt, nếu không phải nể mặt Giang Lục Đinh thì cô ấy đã phất tay rời đi từ lâu rồi. Khổ sở chịu đựng một lúc, mặt mũi cũng bắt đầu hơi nhăn nhó.
Giang Lục Đinh vội vàng đi đến phía trước rồi nói với Cố Miểu: "Mình về trước đây."
Cố Miểu đưa cho Hoắc Đồng Đồng một chai nước cam vắt.
Hoắc Dịch Đình nhíu mày, lạnh lùng nói: "Thằng bé không được uống đồ quá lạnh."
Cố Miểu vừa bực mình vừa xấu hổ, vì để dỗ dành ông tướng này nên vừa rồi cô ấy đã cho Hoắc Đồng Đồng uống hết nửa già chai nước trái cây.
Giang Lục Đinh dắt Hoắc Đồng Đồng xuống lầu, quay đầu cười xin lỗi Cố Miểu, tay làm động tác gọi điện thoại.
Cố Miểu gật đầu, sau đó lè lưỡi làm mặt quỷ với bóng lưng của Hoắc Dịch Đình, chân giậm xuống để nền nhà trút giận.
Dọc quãng đường đi, Hoắc Dịch Đình nghiêm mặt đi ở phía trước, lúc này còn im lặng hơn lúc bình thường, chân bước đi cũng nhanh hơn hẳn. Giang Lục Đinh nhìn bóng lưng cao ngất của anh, tâm trạng mâu thuẫn phức tạp, tuy rằng xưa nay cô khá kiệm lời với anh, nhưng vừa tận mắt nhìn thấy anh bị người ta hắt cà phê, cái tật mềm lòng của cô lại tái phát, không hiểu thế nào mà lại bắt đầu đồng cảm với anh.
Hoắc Dịch Đình mở cửa xe, nói với Hoắc Đồng Đồng: "Con lên xe trước đi."
Hoắc Đồng Đồng ngoan ngoãn bò vào xe.
Hoắc Dịch Đình đóng cửa xe lại, quay người nhìn Giang Lục Đinh, sắc mặt lạnh lùng, hỏi một câu cực kỳ khó hiểu: "Cô giáo Giang, hôm nay bao nhiêu độ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro