Chương 8
Thị Kim
2024-08-18 06:44:12
Cô không theo học chuyên ngành sư phạm, cũng không biết ca hát nhảy múa, trước đây quyết định ứng tuyển vào ngôi trường này một là bởi vì có đàn chị Triệu Ca chiếu cố, hai là cô rất biết kể chuyện.
Hoắc Đồng Đồng bị câu chuyện của cô hấp dẫn, cậu bé dần nín khóc rồi chậm rãi ngủ thiếp đi trong câu chuyện về Autobots.
Giang Lục Đinh nhìn cậu bé xinh đẹp nhưng đáng thương này mà lòng chua xót vô cùng.
Con người cô có một tật rất xấu, đó chính là dễ mềm lòng.
Bởi vì lòng thương cảm luôn luôn dâng trào nên cô cực kỳ quan tâm chăm sóc Hoắc Đồng Đồng. Mà Hoắc Đồng Đồng tuổi còn nhỏ đã phải rời xa ba mẹ, cô đơn không nơi nương tựa cũng đặc biệt ỷ lại vào cô, mỗi đêm đều sẽ quấn lấy cô đòi nghe kể chuyện, giống như cái đuôi nhỏ dính chặt lấy cô.
Không có gì đáng ngạc nhiên, quyền nuôi dưỡng Hoắc Đồng Đồng thuộc về Hoắc Dịch Đình. Mấy tháng sau, tình trạng chăm sóc full-time thay đổi thành chăm sóc ban ngày, buổi tối cậu bé sẽ được tài xế đón về nhà ở, nhưng Đồng Đồng đã quen được Giang Lục Đinh kể chuyện cho nghe trước khi đi ngủ. Câu chuyện của cô như con ngựa thần lướt gió tung mây, mới lạ và thú vị, không thể tìm thấy trong sách.
Thế là hiệu trưởng Chương gọi Giang Lục Đinh đến phòng làm việc, chuyển lời đề nghị của Hoắc Dịch Đình cho cô, hy vọng cô có thể tiếp tục kể chuyện cho Hoắc Đồng Đồng nghe mỗi tối, lấy tiền lương gấp đôi làm thù lao. Khi ấy, cô thiếu tiền đến mức chỉ hận mình không thể giống như Tôn Ngộ Không, nhổ lông trên người biến ra tiền, lúc này nghe có cơ hội kiếm tiền, tất nhiên cô đồng ý ngay.
Thế là mỗi tối vào lúc tám giờ rưỡi, cô sẽ gọi đến số điện thoại cố định của nhà họ Hoắc, Hoắc Đồng Đồng nằm trong chăn, nghe cô kể chuyện rồi ngủ thiếp đi.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoắt cái mà cô đã kể chuyện cho Hoắc Đồng Đồng nghe được hai năm rồi.
Từ khi sinh ra Hoắc Đồng Đồng đã có một bà bảo mẫu toàn thời gian tên là Trần Khiết. Ba tháng trước, bà xin phép Hoắc Dịch Đình cho bà nghỉ việc vì muốn chuyên tâm chăm sóc cậu con trai sắp thi đại học. Hoắc Dịch Đình không muốn tìm bảo mẫu khác nên đã thông qua hiệu trưởng Chương đưa ra lời đề nghị với Giang Lục Đinh, anh muốn cô tạm thời chăm sóc Hoắc Đồng Đồng vào mấy ngày cuối tuần cho đến khi con trai Trần Khiết thi đại học xong. Trong những tháng này, cô sẽ được trả thêm một khoản tiền, tính vào tiền làm thêm giờ của cô.
Hai năm trôi qua, Giang Lục Đinh vẫn thiếu tiền như trước nên tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Chỉ là không ngờ Tần Tô và Bạch Văn lại nảy sinh thứ suy nghĩ lệch lạc này, thế mà bọn họ lại cho rằng cô có ý đồ với Hoắc Dịch Đình.
Còn về cái người được gọi là anh Hoắc này... Giang Lục Đinh cúi đầu day huyệt thái dương.
Xét về tướng mạo ấy à... nếu dùng chi lan ngọc thụ* để hình dung thì lại có phần nhạt nhòa, tầm thường quá. Nhưng xét về tính cách thì dù có dùng một nghìn từ cũng khó có thể miêu tả được, nếu miễn cưỡng dùng một từ để phác họa thì chỉ có thể là hai từ: ha ha.
*Chi lan ngọc thụ: ý nói đến những con người ưu tú, xuất sắc.
Qua mấy tháng tiếp xúc, kỳ thật cô cũng rất khâm phục người đàn ông này, làm sao mà có thể bày ra một gương mặt như có người nợ anh ta hai trăm vạn quanh năm suốt tháng như vậy chứ, lúc nào cũng thấy không vui, lúc nào cũng không thích nói chuyện, ăn nói thận trọng, kiệm lời như vàng, nhưng một khi mở miệng thì từng chữ sắc bén như lưỡi dao, vung dao là thấy máu.
Hoắc Đồng Đồng bị câu chuyện của cô hấp dẫn, cậu bé dần nín khóc rồi chậm rãi ngủ thiếp đi trong câu chuyện về Autobots.
Giang Lục Đinh nhìn cậu bé xinh đẹp nhưng đáng thương này mà lòng chua xót vô cùng.
Con người cô có một tật rất xấu, đó chính là dễ mềm lòng.
Bởi vì lòng thương cảm luôn luôn dâng trào nên cô cực kỳ quan tâm chăm sóc Hoắc Đồng Đồng. Mà Hoắc Đồng Đồng tuổi còn nhỏ đã phải rời xa ba mẹ, cô đơn không nơi nương tựa cũng đặc biệt ỷ lại vào cô, mỗi đêm đều sẽ quấn lấy cô đòi nghe kể chuyện, giống như cái đuôi nhỏ dính chặt lấy cô.
Không có gì đáng ngạc nhiên, quyền nuôi dưỡng Hoắc Đồng Đồng thuộc về Hoắc Dịch Đình. Mấy tháng sau, tình trạng chăm sóc full-time thay đổi thành chăm sóc ban ngày, buổi tối cậu bé sẽ được tài xế đón về nhà ở, nhưng Đồng Đồng đã quen được Giang Lục Đinh kể chuyện cho nghe trước khi đi ngủ. Câu chuyện của cô như con ngựa thần lướt gió tung mây, mới lạ và thú vị, không thể tìm thấy trong sách.
Thế là hiệu trưởng Chương gọi Giang Lục Đinh đến phòng làm việc, chuyển lời đề nghị của Hoắc Dịch Đình cho cô, hy vọng cô có thể tiếp tục kể chuyện cho Hoắc Đồng Đồng nghe mỗi tối, lấy tiền lương gấp đôi làm thù lao. Khi ấy, cô thiếu tiền đến mức chỉ hận mình không thể giống như Tôn Ngộ Không, nhổ lông trên người biến ra tiền, lúc này nghe có cơ hội kiếm tiền, tất nhiên cô đồng ý ngay.
Thế là mỗi tối vào lúc tám giờ rưỡi, cô sẽ gọi đến số điện thoại cố định của nhà họ Hoắc, Hoắc Đồng Đồng nằm trong chăn, nghe cô kể chuyện rồi ngủ thiếp đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời gian thấm thoát trôi qua, thoắt cái mà cô đã kể chuyện cho Hoắc Đồng Đồng nghe được hai năm rồi.
Từ khi sinh ra Hoắc Đồng Đồng đã có một bà bảo mẫu toàn thời gian tên là Trần Khiết. Ba tháng trước, bà xin phép Hoắc Dịch Đình cho bà nghỉ việc vì muốn chuyên tâm chăm sóc cậu con trai sắp thi đại học. Hoắc Dịch Đình không muốn tìm bảo mẫu khác nên đã thông qua hiệu trưởng Chương đưa ra lời đề nghị với Giang Lục Đinh, anh muốn cô tạm thời chăm sóc Hoắc Đồng Đồng vào mấy ngày cuối tuần cho đến khi con trai Trần Khiết thi đại học xong. Trong những tháng này, cô sẽ được trả thêm một khoản tiền, tính vào tiền làm thêm giờ của cô.
Hai năm trôi qua, Giang Lục Đinh vẫn thiếu tiền như trước nên tất nhiên cô sẽ không từ chối.
Chỉ là không ngờ Tần Tô và Bạch Văn lại nảy sinh thứ suy nghĩ lệch lạc này, thế mà bọn họ lại cho rằng cô có ý đồ với Hoắc Dịch Đình.
Còn về cái người được gọi là anh Hoắc này... Giang Lục Đinh cúi đầu day huyệt thái dương.
Xét về tướng mạo ấy à... nếu dùng chi lan ngọc thụ* để hình dung thì lại có phần nhạt nhòa, tầm thường quá. Nhưng xét về tính cách thì dù có dùng một nghìn từ cũng khó có thể miêu tả được, nếu miễn cưỡng dùng một từ để phác họa thì chỉ có thể là hai từ: ha ha.
*Chi lan ngọc thụ: ý nói đến những con người ưu tú, xuất sắc.
Qua mấy tháng tiếp xúc, kỳ thật cô cũng rất khâm phục người đàn ông này, làm sao mà có thể bày ra một gương mặt như có người nợ anh ta hai trăm vạn quanh năm suốt tháng như vậy chứ, lúc nào cũng thấy không vui, lúc nào cũng không thích nói chuyện, ăn nói thận trọng, kiệm lời như vàng, nhưng một khi mở miệng thì từng chữ sắc bén như lưỡi dao, vung dao là thấy máu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro