Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Ai là thầy?
Uyên Tố Tố
2024-10-05 09:19:40
Cyril cũng cười phá lên, "Ồ, giống thầy của cô?"
"Phải, tôi thấy động tác rót rượu cũng rất giống. Chỉ là thầy tôi cũng ghét vị Cherry như tôi!"
Cyril lắc đầu nói, "Không phải cô đột nhiên nhận ra tôi rất tốt, dù đã độ tuổi trung niên nhưng còn rất phong độ, nên muốn bái tôi làm thầy đó chứ?"
Diệp Hàm Huyên kiên nhẫn cắt từng lát thịt bò bít tết, phủ nhận, "Cái này không tốt lắm nha! Nghe thiên hạ đồn ngài Cyril có đến hàng nghìn khuôn mặt, biết đâu sau lớp mặt nạ kia là khuôn mặt già nua, xấu xí, thầy của tôi lại tốt như vậy. Tôi đương nhiên sẽ không rồi!"
"Đáng tiếc, haizz, phúc tôi mỏng, đến giờ vẫn chưa có một mụn con cái, xem ra học trò cũng vậy rồi!"
Vừa hay Diệp Hàm Huyên cắt xong miếng thịt bò của mình, đẩy chiếc đĩa về phía bàn của Cyril nói, "Tôi cũng thật cảm thông với ông lắm, đây là kính già, yêu trẻ nha. Người già nên ăn miếng nhỏ, cẩn thận chết nghẹn."
Cyril hơi ngạc nhiên vì Diệp Hàm Huyên giúp mình cắt thịt. Tuy nhiên y vẫn vui lòng nhận lấy, không khách sáo dùng dĩa xiên lấy một miếng bỏ vào miệng. Đồ ăn còn nuốt chưa trôi thì Diệp Hàm Huyên nheo mắt nói,
"Ây, nghe đồn vị lão đại Ly Mộ của các ngài ý, à...Cris....Là con trai tư sinh của ngài?"
Cả cơ thể Cyril khựng lại vài giây, rồi nhanh khôi phục bộ dáng bình thường, hất cằm nói, "Tần tiểu thư nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ sao có quan trọng sao? Quan trọng sự thật là thế nào kia- ngài Cyril à...."
Cyril còn đang định nói gì đó thì có người gấp gáp tiến vào, vội vàng hành lễ, "Ngài Cyril...Có chuyện gấp...."
"Ah? Chuyện gì gấp?"
"Vị tiểu thư này...."
"Không sao! Cứ nói luôn đi."
Người kia lúc này mới dám ngẩng đầu, nói, "Lão đại Thiên gia Kính Thiên Minh hình như đã biết nơi ẩn cư của ngài. Thám tử của chúng ta báo tin, hắn đã triệu tập được hơn 1000 quân tinh nhuệ Thiên Gia đang bao vây ngọn núi này......."
"Ồ, nhanh như vậy đã tìm được sao? Được rồi, cậu đi triệu tập hội nghị gấp cho tôi!"
Người kia bình thường chỉ là chân lính gác cửa quèn, giờ này được ngài Cyril tin tưởng, vui mừng chạy nhanh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ được giao.
"Tần tiểu thư này, đáng tiếc thật, bữa ăn này xem ra không trọn vẹn rồi. Để dịp khác vậy."
"Hảo."
Diệp Hàm Huyên tuỳ tiện đáp lại, tiếp tục bữa trưa của mình, dường như việc kia không ảnh hưởng tới cô. Nhìn thân ảnh biến mất sau cánh cửa lớn của Cyril, Diệp Hàm Huyên khẽ thở dài, xem ra kế hoạch của cô phải xúc tác sớm hơn dự tính rồi!
Ai bảo lão công nhà cô tới nhanh như vậy? Mà cô lại rất muốn, rất rất muốn lao vào vòng tay ấm áp của ai, ngủ một giấc thật ngon lành. Ừm, đã tròn bảy ngày xa nhau rồi.....
..............
Lại một ngày nữa sắp tàn.
Diệp Hàm Huyên cảm giác cơ thể gần đây có chút mệt mỏi, có lẽ chờ khi việc này kết thúc, cô sẽ rủ Kính Thiên Minh đến đâu đó nghỉ ngơi một thời gian. Hắn ta hẳn là sẽ không từ chối đi?
Nhìn đồng hồ điểm 6h tối, Diệp Hàm Huyên ngồi dậy, đi về phía cửa. Chưa cần ra tới nơi đã có người mở cửa cho cô, thật trùng hợp, là tên sát thủ mặt lạnh lần trước.
Cyril cũng đã đồng ý cho Diệp Hàm Huyên gặp Dực Phàm, vì thế lần này cô cũng chẳng buồn bắt chuyện với người tiếc chữ hơn vàng này.
"Ba mươi phút."
Vừa đến cửa thì y đã chăm chăm nhìn đồng hồ trên tay, buông một câu lạnh tanh.
Diệp Hàm Huyên khẽ ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại, bực bội nói, "Tốn một phút của tôi!" Rồi mau lẹ mở cửa bước vào trong. Ý y chính là Cyril cho cô ba mươi phút gặp Dực Phàm. Kết quả thành ra được y giản lược thành ba chữ trên. Quả thực ngắn gọn, súc tích!
"Thầy...." Diệp Hàm Huyên nhìn người đàn ông trung niên nằm tựa ở mép giường, khẽ nói.
Dực Phàm còn đang chăm chú đọc một cuốn sách nào đó, nghe thấy thanh âm quen thuộc của học trò nhà mình mới ngẩng đầu nhìn.
"Hai ngày nay gầy đi không ít."
Diệp Hàm Huyên cười hoa lệ nhìn ông, bi thương nói, "Người xem cả người người có chỗ nào không băng bó?"
"Tiểu Huyên, xin lỗi...là ta không bảo vệ được con."
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có bước chân của Diệp Hàm Huyên vang nhẹ trong không gian. Cô từ từ ngồi xuống mép giường, lắc đầu nói, "Mọi việc đều có nhân quả của nó, con đã làm sai, đương nhiên phải nhận báo. Người có nhớ chuyện lúc trước không? Khi con và Hạo ca, cả thầy nữa, ba người chúng ta ở trên núi sống một cuộc đời tiêu dao tự tại. Người dạy chúng con đủ mọi thứ trên đời, từ kĩ năng sinh tồn đến kiến thức đời sống, rồi võ nghệ. Tất cả mọi thứ đều là người dạy cho chúng con..."
Đôi mắt ngọc của cô vô tình ngước về phía xa, hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp, nghẹn ngào nói, "Còn nhớ....Còn nhớ khi đó con tuổi trẻ ngông cuồng, tự cao, có lần cố chấp một mình xông vào lòng địch, những tưởng lập công vang dội, không ngờ lại thập tử nhất sinh...May thay có thầy không quản gian nguy cứu con. Nếu thầy không đến, không chỉ là vết sẹo nhỏ trên cánh tay phải này thôi đâu, có khi con......"
"Thầy, thầy đang nghĩ gì vậy?"
"Ah...Thầy....Phải rồi, tiểu nha đầu ngốc này...."
Dực Phàm còn đang định nói gì nữa thì khẩu súng bạc không hẹn trước chĩa thẳng vào trái tim y. Diệp Hàm Huyên đã đứng dậy từ khi nào, đôi mắt phượng sắc bén như thanh gươm vào được tuốt ra khỏi vỏ, hơi ấm ban nãy đã biến mất từ khi nào- chỉ còn lại hơi thở lạnh thấu xương.
"Tiểu Huyên, con....."
"Phải, tôi thấy động tác rót rượu cũng rất giống. Chỉ là thầy tôi cũng ghét vị Cherry như tôi!"
Cyril lắc đầu nói, "Không phải cô đột nhiên nhận ra tôi rất tốt, dù đã độ tuổi trung niên nhưng còn rất phong độ, nên muốn bái tôi làm thầy đó chứ?"
Diệp Hàm Huyên kiên nhẫn cắt từng lát thịt bò bít tết, phủ nhận, "Cái này không tốt lắm nha! Nghe thiên hạ đồn ngài Cyril có đến hàng nghìn khuôn mặt, biết đâu sau lớp mặt nạ kia là khuôn mặt già nua, xấu xí, thầy của tôi lại tốt như vậy. Tôi đương nhiên sẽ không rồi!"
"Đáng tiếc, haizz, phúc tôi mỏng, đến giờ vẫn chưa có một mụn con cái, xem ra học trò cũng vậy rồi!"
Vừa hay Diệp Hàm Huyên cắt xong miếng thịt bò của mình, đẩy chiếc đĩa về phía bàn của Cyril nói, "Tôi cũng thật cảm thông với ông lắm, đây là kính già, yêu trẻ nha. Người già nên ăn miếng nhỏ, cẩn thận chết nghẹn."
Cyril hơi ngạc nhiên vì Diệp Hàm Huyên giúp mình cắt thịt. Tuy nhiên y vẫn vui lòng nhận lấy, không khách sáo dùng dĩa xiên lấy một miếng bỏ vào miệng. Đồ ăn còn nuốt chưa trôi thì Diệp Hàm Huyên nheo mắt nói,
"Ây, nghe đồn vị lão đại Ly Mộ của các ngài ý, à...Cris....Là con trai tư sinh của ngài?"
Cả cơ thể Cyril khựng lại vài giây, rồi nhanh khôi phục bộ dáng bình thường, hất cằm nói, "Tần tiểu thư nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ sao có quan trọng sao? Quan trọng sự thật là thế nào kia- ngài Cyril à...."
Cyril còn đang định nói gì đó thì có người gấp gáp tiến vào, vội vàng hành lễ, "Ngài Cyril...Có chuyện gấp...."
"Ah? Chuyện gì gấp?"
"Vị tiểu thư này...."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sao! Cứ nói luôn đi."
Người kia lúc này mới dám ngẩng đầu, nói, "Lão đại Thiên gia Kính Thiên Minh hình như đã biết nơi ẩn cư của ngài. Thám tử của chúng ta báo tin, hắn đã triệu tập được hơn 1000 quân tinh nhuệ Thiên Gia đang bao vây ngọn núi này......."
"Ồ, nhanh như vậy đã tìm được sao? Được rồi, cậu đi triệu tập hội nghị gấp cho tôi!"
Người kia bình thường chỉ là chân lính gác cửa quèn, giờ này được ngài Cyril tin tưởng, vui mừng chạy nhanh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ được giao.
"Tần tiểu thư này, đáng tiếc thật, bữa ăn này xem ra không trọn vẹn rồi. Để dịp khác vậy."
"Hảo."
Diệp Hàm Huyên tuỳ tiện đáp lại, tiếp tục bữa trưa của mình, dường như việc kia không ảnh hưởng tới cô. Nhìn thân ảnh biến mất sau cánh cửa lớn của Cyril, Diệp Hàm Huyên khẽ thở dài, xem ra kế hoạch của cô phải xúc tác sớm hơn dự tính rồi!
Ai bảo lão công nhà cô tới nhanh như vậy? Mà cô lại rất muốn, rất rất muốn lao vào vòng tay ấm áp của ai, ngủ một giấc thật ngon lành. Ừm, đã tròn bảy ngày xa nhau rồi.....
..............
Lại một ngày nữa sắp tàn.
Diệp Hàm Huyên cảm giác cơ thể gần đây có chút mệt mỏi, có lẽ chờ khi việc này kết thúc, cô sẽ rủ Kính Thiên Minh đến đâu đó nghỉ ngơi một thời gian. Hắn ta hẳn là sẽ không từ chối đi?
Nhìn đồng hồ điểm 6h tối, Diệp Hàm Huyên ngồi dậy, đi về phía cửa. Chưa cần ra tới nơi đã có người mở cửa cho cô, thật trùng hợp, là tên sát thủ mặt lạnh lần trước.
Cyril cũng đã đồng ý cho Diệp Hàm Huyên gặp Dực Phàm, vì thế lần này cô cũng chẳng buồn bắt chuyện với người tiếc chữ hơn vàng này.
"Ba mươi phút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đến cửa thì y đã chăm chăm nhìn đồng hồ trên tay, buông một câu lạnh tanh.
Diệp Hàm Huyên khẽ ngẩn người, rất nhanh phản ứng lại, bực bội nói, "Tốn một phút của tôi!" Rồi mau lẹ mở cửa bước vào trong. Ý y chính là Cyril cho cô ba mươi phút gặp Dực Phàm. Kết quả thành ra được y giản lược thành ba chữ trên. Quả thực ngắn gọn, súc tích!
"Thầy...." Diệp Hàm Huyên nhìn người đàn ông trung niên nằm tựa ở mép giường, khẽ nói.
Dực Phàm còn đang chăm chú đọc một cuốn sách nào đó, nghe thấy thanh âm quen thuộc của học trò nhà mình mới ngẩng đầu nhìn.
"Hai ngày nay gầy đi không ít."
Diệp Hàm Huyên cười hoa lệ nhìn ông, bi thương nói, "Người xem cả người người có chỗ nào không băng bó?"
"Tiểu Huyên, xin lỗi...là ta không bảo vệ được con."
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có bước chân của Diệp Hàm Huyên vang nhẹ trong không gian. Cô từ từ ngồi xuống mép giường, lắc đầu nói, "Mọi việc đều có nhân quả của nó, con đã làm sai, đương nhiên phải nhận báo. Người có nhớ chuyện lúc trước không? Khi con và Hạo ca, cả thầy nữa, ba người chúng ta ở trên núi sống một cuộc đời tiêu dao tự tại. Người dạy chúng con đủ mọi thứ trên đời, từ kĩ năng sinh tồn đến kiến thức đời sống, rồi võ nghệ. Tất cả mọi thứ đều là người dạy cho chúng con..."
Đôi mắt ngọc của cô vô tình ngước về phía xa, hồi tưởng lại quá khứ tươi đẹp, nghẹn ngào nói, "Còn nhớ....Còn nhớ khi đó con tuổi trẻ ngông cuồng, tự cao, có lần cố chấp một mình xông vào lòng địch, những tưởng lập công vang dội, không ngờ lại thập tử nhất sinh...May thay có thầy không quản gian nguy cứu con. Nếu thầy không đến, không chỉ là vết sẹo nhỏ trên cánh tay phải này thôi đâu, có khi con......"
"Thầy, thầy đang nghĩ gì vậy?"
"Ah...Thầy....Phải rồi, tiểu nha đầu ngốc này...."
Dực Phàm còn đang định nói gì nữa thì khẩu súng bạc không hẹn trước chĩa thẳng vào trái tim y. Diệp Hàm Huyên đã đứng dậy từ khi nào, đôi mắt phượng sắc bén như thanh gươm vào được tuốt ra khỏi vỏ, hơi ấm ban nãy đã biến mất từ khi nào- chỉ còn lại hơi thở lạnh thấu xương.
"Tiểu Huyên, con....."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro