Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Hổ dữ không ăn...
Uyên Tố Tố
2024-10-05 09:19:40
"Ah....." Có vị phu nhân nhà quyền quý nào đó yếu tim, không chịu được hét toáng lên rồi ngất.
"Mau, mau gọi bác sĩ....Ở đây có người ngất."
Dù một góc kia rối loạn, nhưng không ngăn được vô số ánh mắt hiếu kì đang nhìn về Diệp Hàm Huyên. Trên trán ai cũng treo một giấu chấm hỏi to đùng, không lẽ vị Trầm tiểu thư này còn biết làm ảo thuật?
Chợt có ngọn gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc dài của Diệp Hàm Huyên, vô tình hay hữu ý che khuất gương mặt cô. Đến khi cơn gió kia ngừng lại, dưới ánh nến phản chiếu dập dình, lại lộ ra một nhan sắc khuynh thành.
Cô gái kia nhếch miệng cười, chiếc má lúm đồng tiền in sâu trên má, xoáy thẳng vào tâm can từng người. Đây....Đây không phải vị Tần tiểu thư sao?
Lại nhìn sang bên cạnh......cũng là một vị Tần tiểu thư nữa.......
Có đến hai khuôn mặt tuyệt trần- giống nhau y như đúc, đang đứng cạnh nhau....
Nếu không phải trang phục từng người khác nhau, sẽ không phân biệt được ai với ai nữa!
"Trầm tiểu thư chắc là đang làm ảo thuật đi! Trình độ cao siêu thế này- sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?"
"Phải đấy, tôi cũng thế...."
"Nhìn hai người xem! Giống nhau y như hai giọt nước! Nói là chị em sinh đôi cũng chẳng sai!"
Lúc này đây không có bất cứ từ gì có thể diễn tả được vẻ mặt méo mó của Tần Gia Dung! Có đánh chết cô ta cũng không tin Diệp Hàm Huyên sẽ đến được đây, mà lại xuất hiện một cách kinh động như thế!
Phải rồi, đều là tên Sở Kinh Dực ngu suẩn! Y đã phản bội lại giao dịch ban đầu, mủi lòng trước con khốn kia!
Diệp Hàm Huyên thong thả lấy tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay Sở Kinh Dực, cười nói, "Cô đừng có tuỳ ý vấy nước bẩn lên người Minh của tôi chứ! Tần Gia Dung này, lật bài đi thôi! Game over!"
Rồi Diệp Hàm Huyên quay sang nhìn Dực Phàm đứng cạnh đó, châm biếng nói, "Suýt nữa quên chưa chào ngài, thầy yêu quý của tôi!"
Khuôn mặt già nua của Dực Phàm thoáng qua tia kinh ngạc, một chuỗi sự việc rất nhanh sâu chuỗi trong đầu ý! Bảo sao y cứ cảm giác sai sai ở đâu đó, nhưng rốt cuộc nghĩ mãi vẫn không ra! Thì ra Tần gia đại hội này đã sớm giăng thiên la địa vọng- chỉ chờ y sập bẫy!
Đám người Kính Thiên Minh từ đầu đã bày ra một màn kịch hay. Chỉ có con ngu Tần Gia Dung này tưởng mình thông minh, lại trở thành quân cờ chết kìm đường lui của y!
Dực Phàm cười một tràng dài, vang vọng trong không gian, nghe ghê rợn vô cùng.
"Là ta chủ quan rồi!"
Y quay sang bóp cổ Tần Gia Dung, hung dữ nói, "Nghiệt súc ngu suẩn! Mày tưởng có thể khiến Kính Thiên Minh yêu mày à? Từ đầu tới cuối mày chỉ là quân cờ cho kẻ khác lợi dụng!"
Bàn tay to lớn hữu lực của Dực Phàm bóp nghẹt cổ họng của cô ta, Tần Gia Dung nước mắt giàn giụa lắc đầu, "Ông, ông không thể giết tôi, tôi, tôi...."
Tần Gia Dung càng cố nói, lực đạo càng mạnh hơn, khiến cho những lời cô ta muốn nói chỉ còn tiếng ú ớ không rõ.
Đến khi cận kề cái chết, Tần Gia Dung mới biết bản thân tham sống cỡ nào, cứ tưởng mất trắng tất cả, không có được tình yêu của người đàn ông kia, cô ta thà chết còn hơn!
Nhưng hình như cô ta yêu sự sống nhiều hơn! Cô ta không muốn chết- đặc biệt là chết một cách khó coi như thế này....
"Dực Phàm, muốn giết cô ta thì nhanh lên cái! Tốt nhất đừng để cô ta sống sót mà rơi vào tay tôi!"
Đối với giọng nói ngoan tuyệt không tia cảm xúc nào của Kính Thiên Minh, Tần Gia Dung dùng hết sức bình sinh, hét lên, "Anh đã nói yêu em mà!"
Kính Thiên Minh lôi kéo Diệp Hàm Huyên vào lòng mình, cưng chiều nói, "Cô lầm rồi! Từ đầu tới cuối trái tim tôi chỉ có cô ấy, Tiểu Huyên của riêng tôi chứ không phải Tần Gia Huyên đại tiểu thư gì đó! Trước đây như thế, hiện tại như thế, tương lai sẽ mãi mãi như thế!"
Thần trí Tần Gia Dung càng lúc càng mơ hồ, từng câu nói sắc bén của Kính Thiên như lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim cô ta, cả thể chất và tinh thần đều bị tra tấn cùng cực. Vậy là tự đầu tới cuối là cô ta tự vẽ giấc mộng hoang tưởng cho bản thân- rồi tự đắm chìm vào trong đó....
"Dực Phàm- à không! Phải nói là ngài Cyril- phó gia chủ của Ly Mộ chứ nhỉ? Ngài buông tay chịu trói được chưa?"
Tần Cảnh Dật giơ tay ra hiệu, nháy mắt một đội bộ đội đặc chủng được trang bị kĩ càng từ đâu xông ra, bao vây kín mít lấy đài cao.
"Ah, súng....." Có người hét lên.
Tần Cảnh Dật nhíu mày không vui, thanh âm uy nghiêm nói, "Các vị mời đứng yên tại chỗ! Nếu bất kì ai có hành vi quấy rối nào, sẽ mặc định là người của Ly Mộ."
Lập tức không ai dám nói một lời, tất cả đều biết ý im lặng. Xem ra Tần Gia đã có kế hoạch từ trước, bọn họ cũng không cần lo có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Diệp Hàm Huyên biết thời cơ đã đến, cô gật đầu với Kính Thiên Minh, rồi rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, tiến lên nói, "Các vị, hôm nay tôi sẽ giải quyết mọi ân oán tại đây."
"À đúng rồi, trước tiên ngài Cyril buông vị Tần Gia Dung ra trước đã. Có câu nói "Hổ dữ không ăn thịt con" mà ngài là người mà, sao có thể chứ nhỉ?"
Đồng tử của Dực Phàm chấn động, co rút một mảng.....
"Mau, mau gọi bác sĩ....Ở đây có người ngất."
Dù một góc kia rối loạn, nhưng không ngăn được vô số ánh mắt hiếu kì đang nhìn về Diệp Hàm Huyên. Trên trán ai cũng treo một giấu chấm hỏi to đùng, không lẽ vị Trầm tiểu thư này còn biết làm ảo thuật?
Chợt có ngọn gió lạnh thổi qua, làm tung bay mái tóc dài của Diệp Hàm Huyên, vô tình hay hữu ý che khuất gương mặt cô. Đến khi cơn gió kia ngừng lại, dưới ánh nến phản chiếu dập dình, lại lộ ra một nhan sắc khuynh thành.
Cô gái kia nhếch miệng cười, chiếc má lúm đồng tiền in sâu trên má, xoáy thẳng vào tâm can từng người. Đây....Đây không phải vị Tần tiểu thư sao?
Lại nhìn sang bên cạnh......cũng là một vị Tần tiểu thư nữa.......
Có đến hai khuôn mặt tuyệt trần- giống nhau y như đúc, đang đứng cạnh nhau....
Nếu không phải trang phục từng người khác nhau, sẽ không phân biệt được ai với ai nữa!
"Trầm tiểu thư chắc là đang làm ảo thuật đi! Trình độ cao siêu thế này- sao tôi chưa từng nghe nói nhỉ?"
"Phải đấy, tôi cũng thế...."
"Nhìn hai người xem! Giống nhau y như hai giọt nước! Nói là chị em sinh đôi cũng chẳng sai!"
Lúc này đây không có bất cứ từ gì có thể diễn tả được vẻ mặt méo mó của Tần Gia Dung! Có đánh chết cô ta cũng không tin Diệp Hàm Huyên sẽ đến được đây, mà lại xuất hiện một cách kinh động như thế!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phải rồi, đều là tên Sở Kinh Dực ngu suẩn! Y đã phản bội lại giao dịch ban đầu, mủi lòng trước con khốn kia!
Diệp Hàm Huyên thong thả lấy tờ giấy xét nghiệm ADN trên tay Sở Kinh Dực, cười nói, "Cô đừng có tuỳ ý vấy nước bẩn lên người Minh của tôi chứ! Tần Gia Dung này, lật bài đi thôi! Game over!"
Rồi Diệp Hàm Huyên quay sang nhìn Dực Phàm đứng cạnh đó, châm biếng nói, "Suýt nữa quên chưa chào ngài, thầy yêu quý của tôi!"
Khuôn mặt già nua của Dực Phàm thoáng qua tia kinh ngạc, một chuỗi sự việc rất nhanh sâu chuỗi trong đầu ý! Bảo sao y cứ cảm giác sai sai ở đâu đó, nhưng rốt cuộc nghĩ mãi vẫn không ra! Thì ra Tần gia đại hội này đã sớm giăng thiên la địa vọng- chỉ chờ y sập bẫy!
Đám người Kính Thiên Minh từ đầu đã bày ra một màn kịch hay. Chỉ có con ngu Tần Gia Dung này tưởng mình thông minh, lại trở thành quân cờ chết kìm đường lui của y!
Dực Phàm cười một tràng dài, vang vọng trong không gian, nghe ghê rợn vô cùng.
"Là ta chủ quan rồi!"
Y quay sang bóp cổ Tần Gia Dung, hung dữ nói, "Nghiệt súc ngu suẩn! Mày tưởng có thể khiến Kính Thiên Minh yêu mày à? Từ đầu tới cuối mày chỉ là quân cờ cho kẻ khác lợi dụng!"
Bàn tay to lớn hữu lực của Dực Phàm bóp nghẹt cổ họng của cô ta, Tần Gia Dung nước mắt giàn giụa lắc đầu, "Ông, ông không thể giết tôi, tôi, tôi...."
Tần Gia Dung càng cố nói, lực đạo càng mạnh hơn, khiến cho những lời cô ta muốn nói chỉ còn tiếng ú ớ không rõ.
Đến khi cận kề cái chết, Tần Gia Dung mới biết bản thân tham sống cỡ nào, cứ tưởng mất trắng tất cả, không có được tình yêu của người đàn ông kia, cô ta thà chết còn hơn!
Nhưng hình như cô ta yêu sự sống nhiều hơn! Cô ta không muốn chết- đặc biệt là chết một cách khó coi như thế này....
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dực Phàm, muốn giết cô ta thì nhanh lên cái! Tốt nhất đừng để cô ta sống sót mà rơi vào tay tôi!"
Đối với giọng nói ngoan tuyệt không tia cảm xúc nào của Kính Thiên Minh, Tần Gia Dung dùng hết sức bình sinh, hét lên, "Anh đã nói yêu em mà!"
Kính Thiên Minh lôi kéo Diệp Hàm Huyên vào lòng mình, cưng chiều nói, "Cô lầm rồi! Từ đầu tới cuối trái tim tôi chỉ có cô ấy, Tiểu Huyên của riêng tôi chứ không phải Tần Gia Huyên đại tiểu thư gì đó! Trước đây như thế, hiện tại như thế, tương lai sẽ mãi mãi như thế!"
Thần trí Tần Gia Dung càng lúc càng mơ hồ, từng câu nói sắc bén của Kính Thiên như lưỡi dao cứa thẳng vào trái tim cô ta, cả thể chất và tinh thần đều bị tra tấn cùng cực. Vậy là tự đầu tới cuối là cô ta tự vẽ giấc mộng hoang tưởng cho bản thân- rồi tự đắm chìm vào trong đó....
"Dực Phàm- à không! Phải nói là ngài Cyril- phó gia chủ của Ly Mộ chứ nhỉ? Ngài buông tay chịu trói được chưa?"
Tần Cảnh Dật giơ tay ra hiệu, nháy mắt một đội bộ đội đặc chủng được trang bị kĩ càng từ đâu xông ra, bao vây kín mít lấy đài cao.
"Ah, súng....." Có người hét lên.
Tần Cảnh Dật nhíu mày không vui, thanh âm uy nghiêm nói, "Các vị mời đứng yên tại chỗ! Nếu bất kì ai có hành vi quấy rối nào, sẽ mặc định là người của Ly Mộ."
Lập tức không ai dám nói một lời, tất cả đều biết ý im lặng. Xem ra Tần Gia đã có kế hoạch từ trước, bọn họ cũng không cần lo có việc ngoài ý muốn xảy ra.
Diệp Hàm Huyên biết thời cơ đã đến, cô gật đầu với Kính Thiên Minh, rồi rời khỏi vòng tay ấm áp của anh, tiến lên nói, "Các vị, hôm nay tôi sẽ giải quyết mọi ân oán tại đây."
"À đúng rồi, trước tiên ngài Cyril buông vị Tần Gia Dung ra trước đã. Có câu nói "Hổ dữ không ăn thịt con" mà ngài là người mà, sao có thể chứ nhỉ?"
Đồng tử của Dực Phàm chấn động, co rút một mảng.....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro