Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Lão đại bị đá k...
Uyên Tố Tố
2024-10-05 09:19:40
Diệp Hàm Huyên nhếch miệng cười khinh nói.
"Giả ngốc á? Giả ngốc gì cơ....?" Kính Thiên Minh biểu tình kinh ngạc hỏi, tựa như anh chính là không biết gì vậy. Tuy thế da đầu vẫn không nhịn được mà hơi run, vốn định sau đêm nay thành công, tìm bác sĩ, giả vờ thần trí đã khôi phục, ai ngờ vợ yêu biết xừ nó rồi...
Diệp Hàm Huyên bỗng nhiên tiến về phía Kính Thiên Minh, bước chân cô không nhanh không chậm nhưng cũng đủ làm ai đó thót tim.
"Vợ...." Lúc này đây anh quả thực lúng túng, không biết nói gì cho phải.
Chẳng mấy chốc Diệp Hàm Huyên đã đứng trước mặt anh, cô giơ tay lên, xiết mạnh vào chiếc cằm tinh xảo kia. Dù anh cao hơn cô một cái đầu, nhưng lúc này đây Kính Thiên Minh thật không biết ngẩng cao đầu, ưỡn ngực kiểu gì đây? Chỉ biết cúi gằm mặt xuống, vừa hay va chạm với đôi mắt đẹp mang theo tia chế giễu không che giấu của cô.
"Bây giờ là mấy giờ nhỉ?"
Đối với câu hỏi không liên quan này của vợ yêu, Kính Thiên Minh dù thắc mắc trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói, "4h chiều..."
"Đã làm bữa tối chưa nhỉ...?"
Đầu Kính Thiên Minh hiện lên dấu hỏi chấm to đùng, lại nghĩ không lẽ vợ chính là cảm động bởi trù nghệ của anh, nên mới bỏ qua chuyện vừa rồi chăng? May mà anh đã chuẩn bị sẵn "cơm ngon canh ngọt" rồi..
"Ừm, chồng làm xong rồi!"
Diệp Hàm Huyên hài lòng gật đầu, cười rộ lên, rồi buông tay xuống. Cô đi về phía cửa, để lại vài câu, "Đi theo tôi."
Lần này thì dù là Thiên lão đại có "con mắt nhìn thấu sáu cõi" như Kính Thiên Minh cũng không tài nào hiểu nổi vợ yêu của mình. Ban nãy vợ yêu còn lạnh hơn diana sensi cool fresh, giờ đã ấm hơn mặt trời mất rồi...
Nhắc mới nhớ, không lẽ vợ yêu chính là đến tháng đi?!?
Kính Thiên Minh còn đang chìm trong suy nghĩ riêng, thì cả cơ thể không cảnh giác bị Diệp Hàm Huyên thẳng tay đẩy ra khỏi cửa.
"Ầm....!" Thanh âm đóng cửa lạnh lẽo vang lên.
Đồng tử Kính Thiên Minh khẽ co rút, không dám tin nhìn cánh cửa trước mặt. Sáng nay khi trông thấy Sở Kinh Dực bị vợ yêu một tay đá ngoài cửa qua camera riêng của mình, anh còn ôm bụng cười chế nhạo!
Người ta nói cười người hôm trước, hôm sau người cười. Anh không can tâm! Chỉ là mới từ sáng đến tối thôi mà? Tại sao không để đêm nay anh xong việc đã?
"Vợ..........." Kính Thiên Minh cố ý kéo dài giọng nói, tạo hiệu ứng thê lương nhất có thể. Bảo sao vợ yêu tự dưng hỏi anh làm xong bữa tối chưa? Thì ra là muốn một chân đá phăng anh ra ngoài!
Thanh âm trong trẻo của cô từ trong nhà vọng ra, "Muốn vào?"
Kính Thiên Minh mím chặt cánh môi mỏng khẽ nói, "Muốn."
"Vậy ư? Tốt! Anh đi gom đủ một trăm loại lông chim thì hãy nhắc tới việc vào nhà!"
Kính Thiên Minh trợn mắt, uất ức nói, "Vợ à! Em quá đáng lắm! Của mình anh không đủ hay sao?"
Diệp Hàm Huyên đã rút ra mấy chiêu trò giả nai đến đê tiện của ai kia! Luôn bẻ sai nghĩa từng câu nói của cô, không kiên nhẫn nói, "Vậy thì cứ ở ngoài đó đi!" Nói đoạn cô phủi tay bước vào trong, không thèm quan tâm tên khốn đó!
____Còn_____
Kính Thiên Minh thở dài bất đắc dĩ, chiêu cũ xem ra mất tác dụng rồi!
"Thiên Ưng. Thiên Tà."
Thiên Ưng cùng Thiên Tà đường đường là đại hộ pháp của Thiên gia, danh tiếng lẫy lừng, lại phải đích thân bảo vệ một cô gái nhỏ, dù đó là phu nhân nhà họ chăng nữa, cũng có chút không can tâm. Đi theo phu nhân về đến đây, không ngờ hai người lại gặp cảnh lão đại bị phu nhân đá khỏi nhà, hơn nữa lão đại còn đang mặc đồ ngủ, chân đi dép lê nữa đi...
Bọn họ chứng kiến một cảnh phu thê bất hoà này, khẳng định lão đại sẽ đem họ làm cái thớt mà chém mất!!!
"Dạ, lão đại."
Thiên Ưng cùng Thiên Tà từ trong bụi "lăn" ra. Hai người đều liếc xéo nhau với ngụ ý: không phải mi thích hóng hớt thì lão đại nắm được cái đuôi của chúng ta chắc?
"Giả ngốc á? Giả ngốc gì cơ....?" Kính Thiên Minh biểu tình kinh ngạc hỏi, tựa như anh chính là không biết gì vậy. Tuy thế da đầu vẫn không nhịn được mà hơi run, vốn định sau đêm nay thành công, tìm bác sĩ, giả vờ thần trí đã khôi phục, ai ngờ vợ yêu biết xừ nó rồi...
Diệp Hàm Huyên bỗng nhiên tiến về phía Kính Thiên Minh, bước chân cô không nhanh không chậm nhưng cũng đủ làm ai đó thót tim.
"Vợ...." Lúc này đây anh quả thực lúng túng, không biết nói gì cho phải.
Chẳng mấy chốc Diệp Hàm Huyên đã đứng trước mặt anh, cô giơ tay lên, xiết mạnh vào chiếc cằm tinh xảo kia. Dù anh cao hơn cô một cái đầu, nhưng lúc này đây Kính Thiên Minh thật không biết ngẩng cao đầu, ưỡn ngực kiểu gì đây? Chỉ biết cúi gằm mặt xuống, vừa hay va chạm với đôi mắt đẹp mang theo tia chế giễu không che giấu của cô.
"Bây giờ là mấy giờ nhỉ?"
Đối với câu hỏi không liên quan này của vợ yêu, Kính Thiên Minh dù thắc mắc trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nói, "4h chiều..."
"Đã làm bữa tối chưa nhỉ...?"
Đầu Kính Thiên Minh hiện lên dấu hỏi chấm to đùng, lại nghĩ không lẽ vợ chính là cảm động bởi trù nghệ của anh, nên mới bỏ qua chuyện vừa rồi chăng? May mà anh đã chuẩn bị sẵn "cơm ngon canh ngọt" rồi..
"Ừm, chồng làm xong rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Hàm Huyên hài lòng gật đầu, cười rộ lên, rồi buông tay xuống. Cô đi về phía cửa, để lại vài câu, "Đi theo tôi."
Lần này thì dù là Thiên lão đại có "con mắt nhìn thấu sáu cõi" như Kính Thiên Minh cũng không tài nào hiểu nổi vợ yêu của mình. Ban nãy vợ yêu còn lạnh hơn diana sensi cool fresh, giờ đã ấm hơn mặt trời mất rồi...
Nhắc mới nhớ, không lẽ vợ yêu chính là đến tháng đi?!?
Kính Thiên Minh còn đang chìm trong suy nghĩ riêng, thì cả cơ thể không cảnh giác bị Diệp Hàm Huyên thẳng tay đẩy ra khỏi cửa.
"Ầm....!" Thanh âm đóng cửa lạnh lẽo vang lên.
Đồng tử Kính Thiên Minh khẽ co rút, không dám tin nhìn cánh cửa trước mặt. Sáng nay khi trông thấy Sở Kinh Dực bị vợ yêu một tay đá ngoài cửa qua camera riêng của mình, anh còn ôm bụng cười chế nhạo!
Người ta nói cười người hôm trước, hôm sau người cười. Anh không can tâm! Chỉ là mới từ sáng đến tối thôi mà? Tại sao không để đêm nay anh xong việc đã?
"Vợ..........." Kính Thiên Minh cố ý kéo dài giọng nói, tạo hiệu ứng thê lương nhất có thể. Bảo sao vợ yêu tự dưng hỏi anh làm xong bữa tối chưa? Thì ra là muốn một chân đá phăng anh ra ngoài!
Thanh âm trong trẻo của cô từ trong nhà vọng ra, "Muốn vào?"
Kính Thiên Minh mím chặt cánh môi mỏng khẽ nói, "Muốn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy ư? Tốt! Anh đi gom đủ một trăm loại lông chim thì hãy nhắc tới việc vào nhà!"
Kính Thiên Minh trợn mắt, uất ức nói, "Vợ à! Em quá đáng lắm! Của mình anh không đủ hay sao?"
Diệp Hàm Huyên đã rút ra mấy chiêu trò giả nai đến đê tiện của ai kia! Luôn bẻ sai nghĩa từng câu nói của cô, không kiên nhẫn nói, "Vậy thì cứ ở ngoài đó đi!" Nói đoạn cô phủi tay bước vào trong, không thèm quan tâm tên khốn đó!
____Còn_____
Kính Thiên Minh thở dài bất đắc dĩ, chiêu cũ xem ra mất tác dụng rồi!
"Thiên Ưng. Thiên Tà."
Thiên Ưng cùng Thiên Tà đường đường là đại hộ pháp của Thiên gia, danh tiếng lẫy lừng, lại phải đích thân bảo vệ một cô gái nhỏ, dù đó là phu nhân nhà họ chăng nữa, cũng có chút không can tâm. Đi theo phu nhân về đến đây, không ngờ hai người lại gặp cảnh lão đại bị phu nhân đá khỏi nhà, hơn nữa lão đại còn đang mặc đồ ngủ, chân đi dép lê nữa đi...
Bọn họ chứng kiến một cảnh phu thê bất hoà này, khẳng định lão đại sẽ đem họ làm cái thớt mà chém mất!!!
"Dạ, lão đại."
Thiên Ưng cùng Thiên Tà từ trong bụi "lăn" ra. Hai người đều liếc xéo nhau với ngụ ý: không phải mi thích hóng hớt thì lão đại nắm được cái đuôi của chúng ta chắc?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro