Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Ngắm mưa hoa rơ...
Uyên Tố Tố
2024-10-05 09:19:40
Diệp Hàm Huyên lôi Kính Thiên Minh ra dãy ghế đá sau bệnh viện ngồi.
Bệnh viện Đế Đô phải nói cô rất quen thuộc. Trước đây mẹ cô hay đau ốm,
thời gian Diệp Hàm Huyên chăm sóc bà cũng khá nhiều, chạy đi chạy lại
giữa bệnh viện và trường học đối với một cô gái đang tuổi lớn quả là
không dễ chịu. Nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn tận tình chăm sóc bà không oán
thán- dù có đôi khi bà đối xử với cô rất lạnh nhạt, có khi lại rất tốt.
"Nghĩ gì vậy vợ? Vợ buồn sao?"
"Không có..." Diệp Hàm Huyên lắc đầu.
Kính Thiên Minh ra vẻ thần bí nói, "Để chồng kể cho vợ nghe truyền thuyết này. Nếu hai vợ chồng cùng ngồi dưới gốc cây liễu, cùng nắm tay nhau, cùng ngắm hoa thì sẽ bên nhau trọn đời đấy!"
Diệp Hàm Huyên bật cười thành tiếng, liếc mắt nhìn Kính Thiên Minh, "Truyền thuyết anh tự bịa đúng không?"
"Không có mà."
"Bịa đặt, lừa người."
"Vợ nhắm mắt lại đi."
Nhắm mắt lại á? Tên ngốc này định dở trò gì không biết. Tuy thế nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn không kìm được tò mò mà nhắm mắt lại. Bất chợt cảm giác mát lạnh truyền từ mắt truyền lên khiến Diệp Hàm Huyên không kìm được run nhẹ, ngón tay thon dài của anh đang lướt qua từng sợi lông mi trên mí mắt cô...
"Vợ cảm nhận được gì không?" Bên tai cô là giọng nói dịu ngọt của Kính Thiên Minh, ngọt đến nỗi tưởng chừng cho người ta nếm mật vậy!
"Cảm nhận được anh đứng gần tôi." Diệp Hàm Huyên làm bộ nghiêm túc nói.
Kính Thiên Minh ánh mắt hạnh phúc, mỉm cười nhìn Diệp Hàm Huyên, đôi môi mỏng cong lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, "Không nhìn thấy được bằng mắt, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim em."
Không nhìn thấy được sao? Diệp Hàm Huyên theo thói quen nhăn mũi lại, chợt có mùi hương nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi. Cô có hít sâu hơn thì hương thơm càng lan toả, Diệp Hàm Huyên cảm giác dường như trước mắt cô là một vườn hoa rực rỡ sắc màu vậy! Không phải vườn hoa bình thường mà là hoa tử đằng!!!
"Oh....Thơm thật! Là tử đằng đúng không? Anh kiếm hương tử đằng ở đâu thế? Ước gì có cơn mưa tử đằng rơi từ trên trời xuống thì tuyệt nhỉ?" Diệp Hàm Huyên không kìm được mà thốt lên.
"Vợ, chỉ cần ôm chồng một cái thì điều ước sẽ thành sự thật."
Ôm anh ta sẽ được ngắm mưa tử đằng? Vậy thì cô có lời quá còn gì? Có quỷ mới tin!!!
"Anh nói dối!" Diệp Hàm Huyên bĩu môi khinh bỉ trò lừa con nít của tên chồng ngốc.Tuy vậy cái tai nhỏ của cô vẫn vểnh lên nghe động tĩnh từ phía Kính Thiên Minh, có thể nghe thấy giọng cười nhàn nhạt của anh.
"Vợ thử nghĩ chồng đã lừa vợ bao giờ chưa?"
Diệp Hàm Huyên nhăn đôi mày thanh tú suy nghĩ, quả thật từ khi quen biết đến giờ, chỉ có cô lừa anh ta, lợi dụng anh ta chứ anh ta chưa hề làm gì dối gạt cô. Có nên thử tin anh ta một lần?
"Ừm..." Thử một lần cũng chẳng mất gì, dù sao được chiếm tiện nghi của mỹ nam, người có hời không phải là cô sao?
Nghĩ vậy Diệp Hàm Huyên tiến lên một bước, định ôm lấy Kính Thiên Minh nhưng khựng lại không biết ôm chỗ nào cho phải...
Ôm vai sao? Hình như không hợp lý cho lắm, giống như đôi tình nhân trẻ vậy!
Ôm hông sao? Cũng không được ổn cho lắm, quá sến sẩm!
Còn...ôm mông thì sao nhỉ?
Suy nghĩ vừa nảy nở trong đầu Diệp Hàm Huyên thật muốn khinh bỉ chính bản thân mình! Cô ôm mông anh ta làm gì chứ! Diệp Hàm Huyên à, mày không phải đại sắc nữ biến thái đâu!!!
Dường như nhận ra sự lúng túng từ Diệp Hàm Huyên, Kính Thiên Minh cầm bàn tay nhỏ nhỏ của cô đặt vào hông mình.
Da thịt ấm áp qua lớp áo sơ mi mỏng của anh truyền đến xúc giác của cô. Da mặt Diệp Hàm Huyên đỏ lên từng mảng, dù sao cũng là lần đầu cô chủ động ôm một người đàn ông.
Đôi mắt hoa đào của Kính Thiên Minh cười như không cười, hiện lên mảng tối đen, nghĩ ngợi sâu sa, nở một nụ cười quỷ dị, "Ôm mông cũng không tệ nha, chồng phi thường hưởng thụ."
!!!!!!
Con mẹ nó!!!
Tên ngốc này có thể đọc suy nghĩ trong lòng người khác? Người ta thường nói được cái nọ mất cái kia, không lẽ tên ngốc này xuất hiện khả năng dị biến, biết người ta nghĩ gì...
Vậy những điều cô vừa nghĩ!!!!
Diệp Hàm Huyên chán nản ôm chán. Thôi quên đi! Cô không dám nghĩ bậy thêm đâu...
"Khụ...Khụ...Mở mắt ngắm hoa được chưa?"
"Ah..." Kính Thiên Minh nâng tay, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên môi Diệp Hàm Huyên, cười, "Vợ mở mắt đi!"
Diệp Hàm Huyên để mặc cho anh ta chạm, từ từ mở mắt. Mắt phượng đẹp mở ra. Thoáng chốc như mọi màu sắc kinh diễm nhất trên thế gian hội tụ lại, làm cho người ta không kìm hãm được chìm sâu trong đó.
"Ohh my god..."
Kính Thiên Minh thoáng ngẩn người trong chốc lát, nhìn mắt Diệp Hàm Huyên lấp lánh ánh sáng, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười.
"Nghĩ gì vậy vợ? Vợ buồn sao?"
"Không có..." Diệp Hàm Huyên lắc đầu.
Kính Thiên Minh ra vẻ thần bí nói, "Để chồng kể cho vợ nghe truyền thuyết này. Nếu hai vợ chồng cùng ngồi dưới gốc cây liễu, cùng nắm tay nhau, cùng ngắm hoa thì sẽ bên nhau trọn đời đấy!"
Diệp Hàm Huyên bật cười thành tiếng, liếc mắt nhìn Kính Thiên Minh, "Truyền thuyết anh tự bịa đúng không?"
"Không có mà."
"Bịa đặt, lừa người."
"Vợ nhắm mắt lại đi."
Nhắm mắt lại á? Tên ngốc này định dở trò gì không biết. Tuy thế nhưng Diệp Hàm Huyên vẫn không kìm được tò mò mà nhắm mắt lại. Bất chợt cảm giác mát lạnh truyền từ mắt truyền lên khiến Diệp Hàm Huyên không kìm được run nhẹ, ngón tay thon dài của anh đang lướt qua từng sợi lông mi trên mí mắt cô...
"Vợ cảm nhận được gì không?" Bên tai cô là giọng nói dịu ngọt của Kính Thiên Minh, ngọt đến nỗi tưởng chừng cho người ta nếm mật vậy!
"Cảm nhận được anh đứng gần tôi." Diệp Hàm Huyên làm bộ nghiêm túc nói.
Kính Thiên Minh ánh mắt hạnh phúc, mỉm cười nhìn Diệp Hàm Huyên, đôi môi mỏng cong lên thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, "Không nhìn thấy được bằng mắt, chỉ có thể cảm nhận bằng trái tim em."
Không nhìn thấy được sao? Diệp Hàm Huyên theo thói quen nhăn mũi lại, chợt có mùi hương nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi. Cô có hít sâu hơn thì hương thơm càng lan toả, Diệp Hàm Huyên cảm giác dường như trước mắt cô là một vườn hoa rực rỡ sắc màu vậy! Không phải vườn hoa bình thường mà là hoa tử đằng!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Oh....Thơm thật! Là tử đằng đúng không? Anh kiếm hương tử đằng ở đâu thế? Ước gì có cơn mưa tử đằng rơi từ trên trời xuống thì tuyệt nhỉ?" Diệp Hàm Huyên không kìm được mà thốt lên.
"Vợ, chỉ cần ôm chồng một cái thì điều ước sẽ thành sự thật."
Ôm anh ta sẽ được ngắm mưa tử đằng? Vậy thì cô có lời quá còn gì? Có quỷ mới tin!!!
"Anh nói dối!" Diệp Hàm Huyên bĩu môi khinh bỉ trò lừa con nít của tên chồng ngốc.Tuy vậy cái tai nhỏ của cô vẫn vểnh lên nghe động tĩnh từ phía Kính Thiên Minh, có thể nghe thấy giọng cười nhàn nhạt của anh.
"Vợ thử nghĩ chồng đã lừa vợ bao giờ chưa?"
Diệp Hàm Huyên nhăn đôi mày thanh tú suy nghĩ, quả thật từ khi quen biết đến giờ, chỉ có cô lừa anh ta, lợi dụng anh ta chứ anh ta chưa hề làm gì dối gạt cô. Có nên thử tin anh ta một lần?
"Ừm..." Thử một lần cũng chẳng mất gì, dù sao được chiếm tiện nghi của mỹ nam, người có hời không phải là cô sao?
Nghĩ vậy Diệp Hàm Huyên tiến lên một bước, định ôm lấy Kính Thiên Minh nhưng khựng lại không biết ôm chỗ nào cho phải...
Ôm vai sao? Hình như không hợp lý cho lắm, giống như đôi tình nhân trẻ vậy!
Ôm hông sao? Cũng không được ổn cho lắm, quá sến sẩm!
Còn...ôm mông thì sao nhỉ?
Suy nghĩ vừa nảy nở trong đầu Diệp Hàm Huyên thật muốn khinh bỉ chính bản thân mình! Cô ôm mông anh ta làm gì chứ! Diệp Hàm Huyên à, mày không phải đại sắc nữ biến thái đâu!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như nhận ra sự lúng túng từ Diệp Hàm Huyên, Kính Thiên Minh cầm bàn tay nhỏ nhỏ của cô đặt vào hông mình.
Da thịt ấm áp qua lớp áo sơ mi mỏng của anh truyền đến xúc giác của cô. Da mặt Diệp Hàm Huyên đỏ lên từng mảng, dù sao cũng là lần đầu cô chủ động ôm một người đàn ông.
Đôi mắt hoa đào của Kính Thiên Minh cười như không cười, hiện lên mảng tối đen, nghĩ ngợi sâu sa, nở một nụ cười quỷ dị, "Ôm mông cũng không tệ nha, chồng phi thường hưởng thụ."
!!!!!!
Con mẹ nó!!!
Tên ngốc này có thể đọc suy nghĩ trong lòng người khác? Người ta thường nói được cái nọ mất cái kia, không lẽ tên ngốc này xuất hiện khả năng dị biến, biết người ta nghĩ gì...
Vậy những điều cô vừa nghĩ!!!!
Diệp Hàm Huyên chán nản ôm chán. Thôi quên đi! Cô không dám nghĩ bậy thêm đâu...
"Khụ...Khụ...Mở mắt ngắm hoa được chưa?"
"Ah..." Kính Thiên Minh nâng tay, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên môi Diệp Hàm Huyên, cười, "Vợ mở mắt đi!"
Diệp Hàm Huyên để mặc cho anh ta chạm, từ từ mở mắt. Mắt phượng đẹp mở ra. Thoáng chốc như mọi màu sắc kinh diễm nhất trên thế gian hội tụ lại, làm cho người ta không kìm hãm được chìm sâu trong đó.
"Ohh my god..."
Kính Thiên Minh thoáng ngẩn người trong chốc lát, nhìn mắt Diệp Hàm Huyên lấp lánh ánh sáng, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro