Mật Tình - Tổng Tài Giả Ngốc Cấm Dụ Dỗ!
Thì ra anh yêu...
Uyên Tố Tố
2024-10-05 09:19:40
Diệp Hàm Huyên giật mình thoát khỏi hồi tưởng, nhìn cánh đồng hoa hướng
dương vàng rực, lại nhìn Sở Kinh Dực, chế giễu nói, "Ngày đó chẳng phải
anh và Tần Gia Dung ra sức chia rẻ tôi và anh ấy ư? Cố gắng tìm mọi cách để kéo bàn tay của anh ấy ra thật xa tôi...."
Nói đoạn cô khẽ thở dài, sắc bén nói tiếp, "Anh rốt cuộc có âm mưu gì?"
Trên khuôn mặt tuấn lãng đào hoa của Sở Kinh Dực hiện lên nụ cười bi ai nhàn nhạt, vốn định đưa tay lên tóc cô thì Diệp Hàm Huyên đã cau mày, không ngần ngại lùi về sau vài bước.
Sở Kinh Dực ngây người, một lúc sau mới thu bàn tay cô tịch trong không trung, ảm đạm nói, "Em thông minh như thế vẫn không đoán ra ư?"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm phủ lên một màn sương dày, lạnh giá, Diệp Hàm Huyên dằn từng tiếng, "Thứ lỗi cho tôi không thể đoán được lòng người nông sâu."
"Vậy em đi theo tôi!"
Sở Kinh Dực không để cho cô có bất kì cơ hội phản kháng nào, lập tức kéo tay lôi đi.
"Sở Kinh Dực, anh động kinh à? Tốt nhất anh nên chuyển sang làm bác sĩ tâm thần được rồi đấy!"
"Ừm, không tệ! Chính bản thân anh cũng đang phát điên lên đây!"
"Anh đi chậm lại. Đứa bé...."
Sở Kinh Dực hờ hững nói, "Đứa bé này là con của Kính Thiên Minh, anh không quan tâm!"
Tuy nói vậy nhưng cước bộ của anh cũng đã chậm lại, không còn nhanh như lúc đầu. Sở Kinh Dực, anh ta quả thực thuộc tuýp người mặt lạnh, tâm ấm. Dù không biết anh có có âm mưu gì, nhưng ít ra anh ta cũng không tàn nhẫn đi! Diệp Hàm Huyên biết được, nếu lúc đó cô rơi vào tay Tần Gia Dung thì sẽ có hậu quả gì.
"Em nhắm mắt vào đi!"
"Không!"
"Em không có quyền từ chối."
Nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Kinh Dực, Diệp Hàm Huyên không thể không nhắm mắt, hắn lại lấy đứa trẻ ra đe doạ cô....
"Ừm, được rồi, em bước chậm chút, cẩn thận vấp phải đá."
"Ah, anh dám!"
Diệp Hàm Huyên nhận ra Sở Kinh Dực bế thốc cô lên, vội vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của hắn, tiếc là hắn không cho cô có cơ hội, cánh tay săn chắc như chiếc kìm kẹp chặt lấy cô.
"Em mà động đậy, ảnh hưởng đến đứa bé, anh sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
Chưa kịp để Diệp Hàm Huyên phát tác lửa giận, Sở Kinh Dực đã nhẹ nhàng đặt cô xuống nền cỏ, thì thào nói, "Mở mắt ra đi Diệp ma nữ!"
"Xem ra anh thức thời!"
Diệp Hàm Huyên mở mắt quan sát, hai người đang ở trên một cồn đất nhô cao, xung quanh là bạt ngàn hoa hướng dương. Hoa hướng dương là một loài hoa rất đặc biệt, chỉ là hai mùa trong năm: tháng 11, 12 và tháng 3,4. Nhưng kì thực hoa hướng dương nở đẹp nhất là vào giữa tháng 12, vừa hay đúng thời điểm lúc này.
Vườn hoa mặt trời vào mùa đông như một thảm nắng vàng rực rỡ với muôn ngàn bông hoa hướng dương đang đua nhau khoe sắc.
Quả thực rất đẹp, rất kinh diễm!
Loài hoa hướng dương lại có thân từ 1-2 m, nếu muốn ngắm trọn vẹn thì phải đến nơi cao như thế này, không lẽ Sở Kinh Dực là muốn đem cô đi ngắm hoa hướng dương nở?
"Em còn nhớ cái cây này không?"
Ah? Cây? Lúc này Diệp Hàm Huyên mới để ý đằng sau lưng cô có một cây hoa gạo- điều này........
Năm đó cô nhớ cùng Dật, Sở Kinh Dực dã ngoại, đây không lẽ là nơi bọn họ từng tới, mà cái cây này........
"Diệp ma nữ nhớ rồi ư?"
"Tôi nhớ rồi, cái cây này là nơi năm đó chúng ta đốt lửa trại."
Một loạt những hồi ức tươi đẹp trong quá khứ ùa về cùng với những đoá hoa hướng dương lung lay trong gió, Sở Kinh Dực khẽ cười, thần bí nói, "Gốc cây này có một cái lỗ to, em mò tay vào trong thử xem?"
"Sẽ không phải có rắn rết gì đó chứ?" Tuy vậy cô vẫn men theo gốc cây sần sùi, từ trong một cái lỗ lớn lấy ra một chiếc kẹp bươm bướm màu hồng, khó tin nói, "Thì ra năm đó là anh giấu chiếc cặp tóc yêu quý của tôi! Sở Kinh Dực! Quả nhiên anh từ nhỏ đã xấu xa, thật không tốt lành gì!"
"Giờ không phải tôi trả lại cho em rồi sao?"
Nói đoạn Sở Kinh Dực hít một hơi thật sâu, bình thản đứng dậy, nói, "Em còn không mau đứng lên? Có muốn về đòi chồng không hả? Hai hôm nữa là đại hội gia tộc Tần Gia rồi!"
Diệp Hàm Huyên chấn động với lời nói của anh, cô không nghe nhầm đi? Anh ấy chính là muốn trả lại tự do cho cô sao?
"Còn lề mề nữa tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!"
Diệp Hàm Huyên cười lớn, vội vã đứng thẳng dậy, bước đi thật nhanh để đuổi kịp Sở Kinh Dực, kích động hét lên, "Cảm ơn anh, Sở Kinh Dực!"
Sở Kinh Dực nheo mắt nhìn người con gái xinh đẹp. Cuối cùng anh cũng nhận ra một điều, cô ấy yêu ai không quan trọng! Quan trọng là Diệp ma nữ của anh, phải luôn mỉm cười hạnh phúc như lúc này đây!
Em có lẽ không biết và cũng không bao giờ biết được đâu....
Hoa hướng dương kia dù đẹp- cũng chỉ làm nền cho em mà thôi! Bao năm qua chiếc cặp tóc kia anh luôn vô tình hoặc cố ý đem theo bên mình, lần này cuối cùng đã có thể an tâm trả lại tay em rồi...
Là lỗi của anh! Là anh yêu em quá muộn màng....
"Diệp ma nữ, yêu cầu duy nhất của anh là, em nhất định- nhất định phải hạnh phúc nhé....."
Nói đoạn cô khẽ thở dài, sắc bén nói tiếp, "Anh rốt cuộc có âm mưu gì?"
Trên khuôn mặt tuấn lãng đào hoa của Sở Kinh Dực hiện lên nụ cười bi ai nhàn nhạt, vốn định đưa tay lên tóc cô thì Diệp Hàm Huyên đã cau mày, không ngần ngại lùi về sau vài bước.
Sở Kinh Dực ngây người, một lúc sau mới thu bàn tay cô tịch trong không trung, ảm đạm nói, "Em thông minh như thế vẫn không đoán ra ư?"
Trong đôi mắt đen sâu thẳm phủ lên một màn sương dày, lạnh giá, Diệp Hàm Huyên dằn từng tiếng, "Thứ lỗi cho tôi không thể đoán được lòng người nông sâu."
"Vậy em đi theo tôi!"
Sở Kinh Dực không để cho cô có bất kì cơ hội phản kháng nào, lập tức kéo tay lôi đi.
"Sở Kinh Dực, anh động kinh à? Tốt nhất anh nên chuyển sang làm bác sĩ tâm thần được rồi đấy!"
"Ừm, không tệ! Chính bản thân anh cũng đang phát điên lên đây!"
"Anh đi chậm lại. Đứa bé...."
Sở Kinh Dực hờ hững nói, "Đứa bé này là con của Kính Thiên Minh, anh không quan tâm!"
Tuy nói vậy nhưng cước bộ của anh cũng đã chậm lại, không còn nhanh như lúc đầu. Sở Kinh Dực, anh ta quả thực thuộc tuýp người mặt lạnh, tâm ấm. Dù không biết anh có có âm mưu gì, nhưng ít ra anh ta cũng không tàn nhẫn đi! Diệp Hàm Huyên biết được, nếu lúc đó cô rơi vào tay Tần Gia Dung thì sẽ có hậu quả gì.
"Em nhắm mắt vào đi!"
"Không!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không có quyền từ chối."
Nghe được ý tứ trong lời nói của Sở Kinh Dực, Diệp Hàm Huyên không thể không nhắm mắt, hắn lại lấy đứa trẻ ra đe doạ cô....
"Ừm, được rồi, em bước chậm chút, cẩn thận vấp phải đá."
"Ah, anh dám!"
Diệp Hàm Huyên nhận ra Sở Kinh Dực bế thốc cô lên, vội vùng vẫy thoát khỏi ma trảo của hắn, tiếc là hắn không cho cô có cơ hội, cánh tay săn chắc như chiếc kìm kẹp chặt lấy cô.
"Em mà động đậy, ảnh hưởng đến đứa bé, anh sẽ không chịu trách nhiệm đâu!"
Chưa kịp để Diệp Hàm Huyên phát tác lửa giận, Sở Kinh Dực đã nhẹ nhàng đặt cô xuống nền cỏ, thì thào nói, "Mở mắt ra đi Diệp ma nữ!"
"Xem ra anh thức thời!"
Diệp Hàm Huyên mở mắt quan sát, hai người đang ở trên một cồn đất nhô cao, xung quanh là bạt ngàn hoa hướng dương. Hoa hướng dương là một loài hoa rất đặc biệt, chỉ là hai mùa trong năm: tháng 11, 12 và tháng 3,4. Nhưng kì thực hoa hướng dương nở đẹp nhất là vào giữa tháng 12, vừa hay đúng thời điểm lúc này.
Vườn hoa mặt trời vào mùa đông như một thảm nắng vàng rực rỡ với muôn ngàn bông hoa hướng dương đang đua nhau khoe sắc.
Quả thực rất đẹp, rất kinh diễm!
Loài hoa hướng dương lại có thân từ 1-2 m, nếu muốn ngắm trọn vẹn thì phải đến nơi cao như thế này, không lẽ Sở Kinh Dực là muốn đem cô đi ngắm hoa hướng dương nở?
"Em còn nhớ cái cây này không?"
Ah? Cây? Lúc này Diệp Hàm Huyên mới để ý đằng sau lưng cô có một cây hoa gạo- điều này........
Năm đó cô nhớ cùng Dật, Sở Kinh Dực dã ngoại, đây không lẽ là nơi bọn họ từng tới, mà cái cây này........
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Diệp ma nữ nhớ rồi ư?"
"Tôi nhớ rồi, cái cây này là nơi năm đó chúng ta đốt lửa trại."
Một loạt những hồi ức tươi đẹp trong quá khứ ùa về cùng với những đoá hoa hướng dương lung lay trong gió, Sở Kinh Dực khẽ cười, thần bí nói, "Gốc cây này có một cái lỗ to, em mò tay vào trong thử xem?"
"Sẽ không phải có rắn rết gì đó chứ?" Tuy vậy cô vẫn men theo gốc cây sần sùi, từ trong một cái lỗ lớn lấy ra một chiếc kẹp bươm bướm màu hồng, khó tin nói, "Thì ra năm đó là anh giấu chiếc cặp tóc yêu quý của tôi! Sở Kinh Dực! Quả nhiên anh từ nhỏ đã xấu xa, thật không tốt lành gì!"
"Giờ không phải tôi trả lại cho em rồi sao?"
Nói đoạn Sở Kinh Dực hít một hơi thật sâu, bình thản đứng dậy, nói, "Em còn không mau đứng lên? Có muốn về đòi chồng không hả? Hai hôm nữa là đại hội gia tộc Tần Gia rồi!"
Diệp Hàm Huyên chấn động với lời nói của anh, cô không nghe nhầm đi? Anh ấy chính là muốn trả lại tự do cho cô sao?
"Còn lề mề nữa tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!"
Diệp Hàm Huyên cười lớn, vội vã đứng thẳng dậy, bước đi thật nhanh để đuổi kịp Sở Kinh Dực, kích động hét lên, "Cảm ơn anh, Sở Kinh Dực!"
Sở Kinh Dực nheo mắt nhìn người con gái xinh đẹp. Cuối cùng anh cũng nhận ra một điều, cô ấy yêu ai không quan trọng! Quan trọng là Diệp ma nữ của anh, phải luôn mỉm cười hạnh phúc như lúc này đây!
Em có lẽ không biết và cũng không bao giờ biết được đâu....
Hoa hướng dương kia dù đẹp- cũng chỉ làm nền cho em mà thôi! Bao năm qua chiếc cặp tóc kia anh luôn vô tình hoặc cố ý đem theo bên mình, lần này cuối cùng đã có thể an tâm trả lại tay em rồi...
Là lỗi của anh! Là anh yêu em quá muộn màng....
"Diệp ma nữ, yêu cầu duy nhất của anh là, em nhất định- nhất định phải hạnh phúc nhé....."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro