Mặt Trăng Đỏ

Không Thể Rút L...

Hắc Sơn Lão Quỷ

2024-11-21 13:48:43

Nghe được những lời này, Trần Tinh theo bản năng hít sâu một hơi rồi hô to:

“Lục Tân rút lui!”

Cùng lúc đó, giọng nói của Hàn Băng cũng vang lên: “Cẩn thận với những thành viên của đội điều tra...”

Khi giọng nói của hai người họ một trước một sau vang lên, tất cả mọi người đang cảnh giới ở xung quanh liền thấy ba nhân viên vũ trang của đội điều tra ở trên không đang đau đớn giãy giụa với khuôn mặt đã tái xanh. Tay chân của họ giống như đang bị một loại sức mạnh vô hình nào đó điều khiển, từ từ xoay người lại, giơ súng chuyển động uốn éo hết sức quái đản.

Họ như dốc toàn lực để chống cự, nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh đang khống chế họ mà bất ngờ nổ súng.

Ngay khi những viên đạn trút xuống như mưa, có thể mơ hồ nghe thấy tên nhóm trưởng với bộ râu to hét lên:

“Tránh ra!”

“Bụp” “Bụp” “Bụp”

Đạn rơi xuống, bùn bắn tung tóe.

Ngay khi những viên đạn này rơi xuống, Lục Tân đã lao tới phía sau một con dốc cao đầy bùn, thân người hắn hơi nằm xuống.

Hàn Băng đang hét lớn qua kênh trò chuyện:

“Mục tiêu bị nghi ngờ là quái vật tinh thần siêu cấp một. Ba nhân viên vũ trang của đội điều tra đã bị nhiễm bệnh. Đề nghị các điều tra viên còn sống nên rút lui ngay lập tức, đồng thời cho đội tuần tra thành phố tiêu diệt những con quái vật tinh thần đó bằng hỏa lực!”

“Đồng ý!”

Giọng nói của Trần Tinh lạnh lùng vang lên: “Ngoài ra, lập tức chuẩn bị trực thăng, ta cần tới hiện trường!”

Cùng lúc đó, cô ta lập tức nói với Lục Tân: “Lục Tân lập tức rút lui, lệnh cho mọi người rút về sau năm trăm mét...”

“Ta không thể đi!”

Lúc này, Lục Tân đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Tinh sửng sốt: “Cái gì?”

Lục Tân nói: “Ba người lính của đội điều tra vẫn chưa nhiễm bệnh, họ chỉ là bị khống chế. Hơn nữa...”

Hắn đột ngột quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đội tuần tra cách đó hơn một ngàn mét đều đang nhìn chằm chằm ba người trên không trung, ba con người to lớn còn sống sờ sờ đang bay lên không trung, hơn nữa còn bất ngờ nã súng vào động đội của mình. Cảnh tượng này đã khiến họ kinh hãi.

Lục Tân nói nhỏ:

“Không trốn được nữa!”

Trần Tinh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, rồi kêu to: “Ngươi...”

“Ta đi giải quyết!”

Mà lúc này, Lục Tân đã nói ra quyết định của mình.

“Nguy hiểm…”

Khi Trần Tinh nói to hai chữ này, Lục Tân đã nhìn về phía tay trái của hắn.

Em gái đang ngồi xổm bên cạnh hắn. Con bé nhìn về phía hắn với một khuôn mặt tươi cười trông vừa xấu xí vừa kì dị nhưng cũng không kém phần rực rỡ.

Sau đó hắn gật đầu với em gái rồi lao ra ngoài.

Lúc này, ở vị trí ban đầu, ba thành viên của đội điều tra giữa không trung không thể bắn vào Lục Tân đang núp sau con dốc cao đầy bùn. Dưới sự thúc đẩy của một sức mạnh vô hình nào đó, họ đang chầm chậm bay đến, cố gắng tìm kiếm một góc bắn thích hợp, nhưng không ngờ Lục Tân lại đột nhiên tự nhảy ra, lao thẳng về phía họ một cách rất kiên cường.

Dưới sự khống chế của một thế lực nào đó, súng của họ đồng loạt chĩa vào Lục Tân.

Cả ba không đành lòng nhìn thẳng mà nhắm mắt lại nhưng vẫn không khống chế được mà đưa tay bóp cò.

Đạn điên cuồng nã về phía Lục Tân.

Nhưng sau khi lao ra khỏi cái dốc bùn, Lục Tân đã vươn tay sang một bên trong lúc chạy.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Em gái hắn cũng chạy bên cạnh và cũng đưa tay ra.

Hai bàn tay một lớn một nhỏ nắm lấy nhau, bóng dáng của Lục Tân đột nhiên trở nên mơ hồ, như là từ người biến thành ma.

Bây giờ cách đó vỏn vẹn hơn một kilomet, vô số cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bức tranh điên rồ và đầy quái dị ở dưới đáy hồ đã được tát cạn nước.

Ba binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ, cứ thế bay lơ lửng lên không trung, hơn nữa cơ thể của họ cũng vô cùng vặn vẹo, giống như có một luồng ý chí vô hình nào đó đang đè nặng lên cơ thể họ khiến cho họ trở nên cứng đờ và chậm chạp. Họ thậm chí còn không thể quay người lại để phản kháng, tay giơ khẩu súng lên, nhưng sau đó lại bắn về tứ phía xung quanh trong vô vọng...

Trong tình huống này, Lục Tân vẫn trực tiếp lao về phía làn đạn dày đặc kia.

Rõ ràng hắn chạy rất nhanh, thế nhưng cơ thể lại quay tròn một cách kỳ lạ, vô số đoá hoa nê bắn tung toé khắp nơi. Dưới màn đạn dồn dập như vậy, hắn lại có thể tránh được tất cả những viên đạn, mạnh mẽ lao tới rồi nhảy lên ở khoảng cách 3 mét.

Dưới trăng đỏ, lưng hắn uốn cong như một chú mèo, cơ thể hắn dường như kéo ra một chiếc bóng còn sót lại, lao thẳng lên không trung.

Với cú nhảy này, hắn đã tiếp cận được với một trong số các thành viên của tổ điều tra.

Thành viên tổ điều tra này đang bay trên không trung ở độ cao 450 mét, đó là độ cao mà bất kì ai cũng không thể với tới được. Thế nhưng Lục Tân lại cứ thể nhảy lên rồi đỡ lấy viên đạn với độ chính xác gần như là tuyệt đối, sau đó nhào về phía thành viên này.

“Xoẹt...”

Đột nhiên sau lưng của thành viên tổ điều tra kia xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, cái bóng méo mó đó bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Lục Tân, nó há to miệng ra, cảm tưởng có thể căng rộng đến vô tận, bộ dạng kinh hãi của nó khiến cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy vì sợ hãi.

“A...”

Thành viên tổ điều tra kia vẫn tưởng rằng Lục Tân đang định đi đến giết mình.

Thế nhưng kết quả là hắn ta đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nhẹ đi, sức mạnh đang trói buộc lấy hắn ngay lập tức biến mất.

Trước khi kịp phản ứng, hắn ta đã cảm nhận một cách rõ rệt cảm giác không trọng lực, sau đó liền trực tiếp rơi xuống.

Cũng chính khoảnh khắc đó, trong chốc lát cả người hắn ta thoát khỏi cảm giác bị trói buộc. Nhân lúc hắn ta vẫn còn chưa rơi xuống đất, Lục Tân đã dùng hai chân đạp vào người hắn ta, mượn lực để nhảy về phía một thành viên khác trong tổ điều tra đang ở cách đó khoảng 450m, đồng thời hắn cũng được thoát khỏi cảm giác trói buộc.

Sau đó, Lục Tân làm theo trình tự vừa rồi, dùng cơ thể của người thứ hai làm bàn đạp lao về phía người thứ ba.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trăng Đỏ

Số ký tự: 0