Ô Nhiễm
Hắc Sơn Lão Quỷ
2024-11-21 13:48:43
Số hiệu của mục tiêu: Nguồn gây ô nhiễm đặc biệt cấp D - 036
Cấp bậc của mục tiêu: Bậc một
Cấp bậc cảm nhiễm: Cấp thấp (lây nhiễm theo đường tiếp xúc/ tỉ lệ cảm nhiễm 90%/ tỉ lệ cảm nhiễm nghiêm trọng 70%)
Nguy cơ phát triển: Cấp cao
Cấp bậc nguy hiểm: Cấp thấp
Đặc điểm của mục tiêu: Mục tiêu là quái vật tinh thần bậc một, có thể lây nhiễm cho bất kỳ sinh vật sống nào từng tiếp xúc với chúng ở khoảng cách gần, không thể truyền nhiễm từ xa. Có thể tiêu diệt chúng bằng cách diệt trừ vật ký sinh của quái vật tinh thần. Vật ký sinh thuộc phạm vi bình thường, có thể bị thương do tấn công vật lý. Theo sự quan sát và đánh giá ở thời điểm hiện tại, bản thể của nguồn cảm nhiễm không có trí lực bậc cao, chỉ biết lặp lại mọi hành động trước khi bị cảm nhiễm và giao tiếp đơn giản.
Phương pháp tiêu diệt đặc biệt: Không.
...
Trong lúc Lục Tân xem tài liệu, Trần Tinh thong thả châm một điếu thuốc.
Cô ta chậm rãi cất lời: "Sự kiện trăng máu khiến người của hơn bảy thành phố trên thế giới biến thành kẻ điên. Chúng ta là những người may mắn sống sót, chỉ có thể sống trong thành phố trung tâm và đô thị vệ tinh được bảo vệ trong tường cao vách lớn. Nhưng trên thực tế, chưa chắc những người may mắn sống sót đều là người bình thường. Tương tự, có rất nhiều dị biến tinh thần xuất hiện, họ sẽ ảnh hưởng tới con người hoặc sự việc xung quanh!"
"Chúng ta gọi tình trạng này là ô nhiễm!"
"Ô nhiễm?"
Lục Tân thấy từ ngữ quen thuộc này bỗng trở nên xa lạ. Hắn ngẩng đầu lên.
Sau sự kiện trăng máu, bởi vì nền văn minh sụp đổ, trật tự tan vỡ, vô số nhà máy hóa chất, trạm phát điện...bị phá hủy, chất thải rò rỉ, khiến mọi nơi trên thế giới này tràn ngập dấu vết của sự ô nhiễm, nhất là bên ngoài thành phố tường cao vách lớn. Dù ba mươi năm trôi qua, có rất nhiều nơi vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, đương nhiên là người dân trong thành phố tường cao vách lớn không lạ gì sự "ô nhiễm", nhưng hình như từ "ô nhiễm" mà cô gái này nhắc đến hoàn toàn khác biệt.
"Đúng vậy, là ô nhiễm!"
Trần Tinh gật đầu, lặp lại một lần nữa: "Giống như nguồn gây ô nhiễm theo nghĩa thường, chúng sẽ phóng xạ ra xung quanh và ảnh hưởng tới những người xung quanh, gây ra các triệu chứng giống như dịch bệnh. Tuy nhiên, loại ô nhiễm này bí ẩn và đáng sợ hơn!"
"Quán cà phê mà ngươi vào hôm nay cũng là một trong số đó. Trước ngày hôm nay, nó đã lây nhiễm cho năm mươi hai người!"
"..."
"Nếu..."
Lục Tân bị con số này dọa hết hồn. Hắn cố gắng tiếp thu lời nói của Trần Tinh, ra dấu bằng tay:
"Nếu bị ô nhiễm thì sẽ ra sao?"
"Sẽ bị bệnh!"
Trần Tinh trả lời vô cùng đơn giản, tựa như đã trả lời quá nhiều lần, nghe có vẻ hơi máy móc:
"Ô nhiễm bình thường khiến cơ thể con người mắc bệnh, còn ô nhiễm tinh thần khiến tinh thần người ta nhiễm bệnh!"
"Nhiễm bệnh gây nên rất nhiều hậu quả khác nhau. Có loài khiến người ta u uất tột cùng, không chịu nổi bèn tự sát."
"Loài thì khiến người ta đánh mất lý trí, điên cuồng tấn công người chung quanh!"
"Loài thì khiến người ta mất khả năng giao tiếp với mọi thứ xung quanh..."
"Cũng có loài khiến con người nảy sinh ý nghĩ mãnh liệt, muốn tự gây tổn thương cho bản thân..."
"..."
"Nói một cách đơn giản thì nguồn gây ô nhiễm sẽ gây ra một chứng bệnh về tinh thần có thể truyền nhiễm."
"Bệnh tinh thần cũng sẽ lây lan ư?" Lục Tân nghe xong những lời Trần Tinh nói, rồi nhớ lại trạng thái của bản thân, trong lòng bỗng thấy hơi hồi hộp.
"Đúng thế, đó chính là nguồn gốc của định nghĩa “ô nhiễm” này!”
Mỗi yếu tố ô nhiễm đều có sự khác biệt, ngay cả triệu chứng khi bị ô nhiễm cũng không giống nhau, nhưng đặc điểm chung là cái nào cũng cực kỳ đáng sợ và khó giải quyết. Ngoài mặt, nhìn thoáng qua thì trông họ chẳng khác gì người bình thường, nhưng bên trong cơ thể đã xuất hiện những biển đổi không thể hồi phục. Quan trọng hơn, bọn họ rất khác với những kẻ điên bên ngoài bức tường, họ có thể ẩn nấp, sinh sống bên cạnh chúng ta, đến một thời điểm mà không ai lường được, họ sẽ phát nổ, lây nhiễm cho những người bên cạnh!"
Trần Tinh gật đầu, tiếp tục từ tốn giải thích: "Tựa như những người mà ngươi vừa thấy trong quán cà phê kia vậy! Con quái vật tinh thần ở quán cà phê trong góc đường kia bị biến dị từ lúc nào, chúng tôi không thể xác định rõ ràng. Khi chúng tôi phát hiện ra nó, đã có mười lăm người bị nó lây nhiễm, dẫn đến nảy nảy sinh cảm xúc hậm hực, cực đoan, cuối cùng chọn cách tự sát. Mà cũng nhờ những người tự tử này chúng tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của con quái vật đó, chỉ là, khi chúng tôi tìm được nó, đã có thêm ba mươi bảy người cảm nhiễm rồi!
Ba mươi bảy người này là những người bị ô nhiễm trầm trọng nhất, nếu để họ làm kiểm tra sức khoẻ sẽ thấy cơ thể họ vô cùng bình thường, không hề có triệu chứng hay bệnh tật gì hết. Nhưng nếu cho họ làm bài đánh giá tâm lý, ngươi sẽ nhận ra rằng bọn họ đã gánh chịu những tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa còn không thể hồi phục lại như cũ. Tuy họ còn sống, nhưng trên thực tế, họ hoàn toàn khác biệt với người bình thường.
Vì vậy chúng tôi chỉ có thể phong tỏa khu quảng trường này, tránh trường hợp bọn họ lại đi lung tung lây nhiễm cho những người khác!"
Lục Tân nghe xong, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc cũng rất hoảng sợ: "Vậy chẳng phải kết cục của những người này…”
"Chết!" Trần Tinh nhẹ nhàng nói tiếp: "Nếu chỉ bị cảm nhiễm mức độ nhẹ, bọn họ sẽ lâm vào tình trạng bồn chồn hậm hực, đôi lúc họ cũng sẽ tự nhận ra bản thân có gì đó không đúng. Tuy tỷ lệ tử vong ở những người cảm nhiễm mức độ đó vẫn rất cao, nhưng họ vẫn còn cơ hội được chữa khỏi. Còn những người trước đó mà ngươi nhìn thấy, họ đã tiếp xúc quá lâu với quái vật, đã hoàn toàn đánh mất ý thức nên phần trăm chữa khỏi cho họ là bằng không, hơn nữa cũng không cần thiết…
Theo như kế hoạch, tất cả họ đều là mục tiêu bị dọn dẹp!"
“…” Lục Tân nghe hết những lời này, bất giác cảm thấy rùng mình, hắn hỏi: "Giết mỗi con quái vật thôi không được sao?"
"Tiêu diệt nguồn ô nhiễm, không có nghĩa sẽ lập tức chữa khỏi cho những người đã bị ô nhiễm."
Trần Tinh chợt im lặng, cô nhìn về phía Lục Tân, tiếp tục giải thích: "Quái vật tinh thần chính là nguồn gốc của sự ô nhiễm. Mặt khác, tất cả những người hoặc sự vật đã bị ô nhiễm cũng có khả năng lây nhiễm giống vậy. Trước đó, thứ mà ngươi giết chết ở ga tàu điện ngầm chính là bản thể của nguồn ô nhiễm kia. Sau khi nó chết, những người bị nó lây nhiễm nặng nề đã chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ cần một trong số họ chạy thoát khỏi đây, tương đương với việc khả năng cao sẽ trở thành một nguồn ô nhiễm mới! Tới lúc đó, nguồn ô nhiễm vẫn tồn tại, đồng nghĩa con quái vật tinh thần kia vẫn chưa chết!"
Trần Tinh nói xong, nở nụ cười nhẹ, rồi mở miệng: "Nhưng ngươi cứ yên tâm, các khu dân cư xung quanh đây sớm đã vườn không nhà trống, hơn nữa chúng tôi đã ra lệnh cho một lượng lớn bộ đội vũ trang canh giữ bảo vệ mỗi một con đường quan trọng, không một tên bị cảm nhiễm nặng nào có thể trốn thoát khỏi đây. Bởi vì, so với bản thể của con quái vật tinh thần kia, sức mạnh của những người đó yếu hơn rất nhiều, vẫn có thể bị những loại vũ khí nóng bình thường giết chết, cũng không thể dễ dàng lây nhiễm cho người khác được."
Cấp bậc của mục tiêu: Bậc một
Cấp bậc cảm nhiễm: Cấp thấp (lây nhiễm theo đường tiếp xúc/ tỉ lệ cảm nhiễm 90%/ tỉ lệ cảm nhiễm nghiêm trọng 70%)
Nguy cơ phát triển: Cấp cao
Cấp bậc nguy hiểm: Cấp thấp
Đặc điểm của mục tiêu: Mục tiêu là quái vật tinh thần bậc một, có thể lây nhiễm cho bất kỳ sinh vật sống nào từng tiếp xúc với chúng ở khoảng cách gần, không thể truyền nhiễm từ xa. Có thể tiêu diệt chúng bằng cách diệt trừ vật ký sinh của quái vật tinh thần. Vật ký sinh thuộc phạm vi bình thường, có thể bị thương do tấn công vật lý. Theo sự quan sát và đánh giá ở thời điểm hiện tại, bản thể của nguồn cảm nhiễm không có trí lực bậc cao, chỉ biết lặp lại mọi hành động trước khi bị cảm nhiễm và giao tiếp đơn giản.
Phương pháp tiêu diệt đặc biệt: Không.
...
Trong lúc Lục Tân xem tài liệu, Trần Tinh thong thả châm một điếu thuốc.
Cô ta chậm rãi cất lời: "Sự kiện trăng máu khiến người của hơn bảy thành phố trên thế giới biến thành kẻ điên. Chúng ta là những người may mắn sống sót, chỉ có thể sống trong thành phố trung tâm và đô thị vệ tinh được bảo vệ trong tường cao vách lớn. Nhưng trên thực tế, chưa chắc những người may mắn sống sót đều là người bình thường. Tương tự, có rất nhiều dị biến tinh thần xuất hiện, họ sẽ ảnh hưởng tới con người hoặc sự việc xung quanh!"
"Chúng ta gọi tình trạng này là ô nhiễm!"
"Ô nhiễm?"
Lục Tân thấy từ ngữ quen thuộc này bỗng trở nên xa lạ. Hắn ngẩng đầu lên.
Sau sự kiện trăng máu, bởi vì nền văn minh sụp đổ, trật tự tan vỡ, vô số nhà máy hóa chất, trạm phát điện...bị phá hủy, chất thải rò rỉ, khiến mọi nơi trên thế giới này tràn ngập dấu vết của sự ô nhiễm, nhất là bên ngoài thành phố tường cao vách lớn. Dù ba mươi năm trôi qua, có rất nhiều nơi vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp, đương nhiên là người dân trong thành phố tường cao vách lớn không lạ gì sự "ô nhiễm", nhưng hình như từ "ô nhiễm" mà cô gái này nhắc đến hoàn toàn khác biệt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đúng vậy, là ô nhiễm!"
Trần Tinh gật đầu, lặp lại một lần nữa: "Giống như nguồn gây ô nhiễm theo nghĩa thường, chúng sẽ phóng xạ ra xung quanh và ảnh hưởng tới những người xung quanh, gây ra các triệu chứng giống như dịch bệnh. Tuy nhiên, loại ô nhiễm này bí ẩn và đáng sợ hơn!"
"Quán cà phê mà ngươi vào hôm nay cũng là một trong số đó. Trước ngày hôm nay, nó đã lây nhiễm cho năm mươi hai người!"
"..."
"Nếu..."
Lục Tân bị con số này dọa hết hồn. Hắn cố gắng tiếp thu lời nói của Trần Tinh, ra dấu bằng tay:
"Nếu bị ô nhiễm thì sẽ ra sao?"
"Sẽ bị bệnh!"
Trần Tinh trả lời vô cùng đơn giản, tựa như đã trả lời quá nhiều lần, nghe có vẻ hơi máy móc:
"Ô nhiễm bình thường khiến cơ thể con người mắc bệnh, còn ô nhiễm tinh thần khiến tinh thần người ta nhiễm bệnh!"
"Nhiễm bệnh gây nên rất nhiều hậu quả khác nhau. Có loài khiến người ta u uất tột cùng, không chịu nổi bèn tự sát."
"Loài thì khiến người ta đánh mất lý trí, điên cuồng tấn công người chung quanh!"
"Loài thì khiến người ta mất khả năng giao tiếp với mọi thứ xung quanh..."
"Cũng có loài khiến con người nảy sinh ý nghĩ mãnh liệt, muốn tự gây tổn thương cho bản thân..."
"..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nói một cách đơn giản thì nguồn gây ô nhiễm sẽ gây ra một chứng bệnh về tinh thần có thể truyền nhiễm."
"Bệnh tinh thần cũng sẽ lây lan ư?" Lục Tân nghe xong những lời Trần Tinh nói, rồi nhớ lại trạng thái của bản thân, trong lòng bỗng thấy hơi hồi hộp.
"Đúng thế, đó chính là nguồn gốc của định nghĩa “ô nhiễm” này!”
Mỗi yếu tố ô nhiễm đều có sự khác biệt, ngay cả triệu chứng khi bị ô nhiễm cũng không giống nhau, nhưng đặc điểm chung là cái nào cũng cực kỳ đáng sợ và khó giải quyết. Ngoài mặt, nhìn thoáng qua thì trông họ chẳng khác gì người bình thường, nhưng bên trong cơ thể đã xuất hiện những biển đổi không thể hồi phục. Quan trọng hơn, bọn họ rất khác với những kẻ điên bên ngoài bức tường, họ có thể ẩn nấp, sinh sống bên cạnh chúng ta, đến một thời điểm mà không ai lường được, họ sẽ phát nổ, lây nhiễm cho những người bên cạnh!"
Trần Tinh gật đầu, tiếp tục từ tốn giải thích: "Tựa như những người mà ngươi vừa thấy trong quán cà phê kia vậy! Con quái vật tinh thần ở quán cà phê trong góc đường kia bị biến dị từ lúc nào, chúng tôi không thể xác định rõ ràng. Khi chúng tôi phát hiện ra nó, đã có mười lăm người bị nó lây nhiễm, dẫn đến nảy nảy sinh cảm xúc hậm hực, cực đoan, cuối cùng chọn cách tự sát. Mà cũng nhờ những người tự tử này chúng tôi mới phát hiện ra sự tồn tại của con quái vật đó, chỉ là, khi chúng tôi tìm được nó, đã có thêm ba mươi bảy người cảm nhiễm rồi!
Ba mươi bảy người này là những người bị ô nhiễm trầm trọng nhất, nếu để họ làm kiểm tra sức khoẻ sẽ thấy cơ thể họ vô cùng bình thường, không hề có triệu chứng hay bệnh tật gì hết. Nhưng nếu cho họ làm bài đánh giá tâm lý, ngươi sẽ nhận ra rằng bọn họ đã gánh chịu những tổn thương cực kỳ nghiêm trọng, hơn nữa còn không thể hồi phục lại như cũ. Tuy họ còn sống, nhưng trên thực tế, họ hoàn toàn khác biệt với người bình thường.
Vì vậy chúng tôi chỉ có thể phong tỏa khu quảng trường này, tránh trường hợp bọn họ lại đi lung tung lây nhiễm cho những người khác!"
Lục Tân nghe xong, cảm thấy cực kỳ kinh ngạc cũng rất hoảng sợ: "Vậy chẳng phải kết cục của những người này…”
"Chết!" Trần Tinh nhẹ nhàng nói tiếp: "Nếu chỉ bị cảm nhiễm mức độ nhẹ, bọn họ sẽ lâm vào tình trạng bồn chồn hậm hực, đôi lúc họ cũng sẽ tự nhận ra bản thân có gì đó không đúng. Tuy tỷ lệ tử vong ở những người cảm nhiễm mức độ đó vẫn rất cao, nhưng họ vẫn còn cơ hội được chữa khỏi. Còn những người trước đó mà ngươi nhìn thấy, họ đã tiếp xúc quá lâu với quái vật, đã hoàn toàn đánh mất ý thức nên phần trăm chữa khỏi cho họ là bằng không, hơn nữa cũng không cần thiết…
Theo như kế hoạch, tất cả họ đều là mục tiêu bị dọn dẹp!"
“…” Lục Tân nghe hết những lời này, bất giác cảm thấy rùng mình, hắn hỏi: "Giết mỗi con quái vật thôi không được sao?"
"Tiêu diệt nguồn ô nhiễm, không có nghĩa sẽ lập tức chữa khỏi cho những người đã bị ô nhiễm."
Trần Tinh chợt im lặng, cô nhìn về phía Lục Tân, tiếp tục giải thích: "Quái vật tinh thần chính là nguồn gốc của sự ô nhiễm. Mặt khác, tất cả những người hoặc sự vật đã bị ô nhiễm cũng có khả năng lây nhiễm giống vậy. Trước đó, thứ mà ngươi giết chết ở ga tàu điện ngầm chính là bản thể của nguồn ô nhiễm kia. Sau khi nó chết, những người bị nó lây nhiễm nặng nề đã chạy tán loạn khắp nơi. Chỉ cần một trong số họ chạy thoát khỏi đây, tương đương với việc khả năng cao sẽ trở thành một nguồn ô nhiễm mới! Tới lúc đó, nguồn ô nhiễm vẫn tồn tại, đồng nghĩa con quái vật tinh thần kia vẫn chưa chết!"
Trần Tinh nói xong, nở nụ cười nhẹ, rồi mở miệng: "Nhưng ngươi cứ yên tâm, các khu dân cư xung quanh đây sớm đã vườn không nhà trống, hơn nữa chúng tôi đã ra lệnh cho một lượng lớn bộ đội vũ trang canh giữ bảo vệ mỗi một con đường quan trọng, không một tên bị cảm nhiễm nặng nào có thể trốn thoát khỏi đây. Bởi vì, so với bản thể của con quái vật tinh thần kia, sức mạnh của những người đó yếu hơn rất nhiều, vẫn có thể bị những loại vũ khí nóng bình thường giết chết, cũng không thể dễ dàng lây nhiễm cho người khác được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro