Ông Chủ
Hắc Sơn Lão Quỷ
2024-11-21 13:48:43
“Cứ tưởng rằng ngươi là hạng người nhàn rỗi, không có chí tiến thủ trong công ty, không ngờ ngươi lại dám nổ súng!”
Trong bầu không khí im lặng, người phụ nữ trung niên bị Lục Tân chĩa súng vào người không cố chạy trốn, cô ta lại chậm rãi đẩy người khác ra, đi vào trong đám người. Dù đối mặt với nòng súng của Lục Tân, gương mặt cô ta cũng không có chút sợ hãi nào, ánh mắt lạnh lùng:
“Bên chúng ta cũng có súng, nhưng chưa kịp chuẩn bị đã bị ngươi chĩa súng vào rồi. Thôi không sao, coi như bọn này xui, hôm nay cứ tha cho các ngươi...”
“Nếu sau đó phòng cảnh vệ bắt ngươi thì không liên quan gì tới chúng ta đâu!”
“Nếu phòng cảnh vệ không bắt ngươi, chúng ta đành gặp mặt nhau trên giang hồ!”
Phòng cảnh vệ điều tra rất nghiêm ngặt về vấn đề súng ống ở Thành phố Cao Tường, dù là họ thì cũng để rất ít súng ở nơi này.
Với những công ty cần thường xuyên ra khỏi thành như họ, tổ chức thường có một địa điểm bí mật ở ngoài thành, xây dựng thành nơi tiếp tế vật tư, không chỉ có mỗi súng mà còn cả một kho quân dụng nhỏ. Chỉ là dưới sự theo dõi nghiêm ngặt của quân tuần tra Thành phố Cao Tường, muốn vào thành thì không thể mang theo quá nhiều vũ khí và súng ống, nếu không sẽ bị coi là tội phạm nghiêm trọng rồi trừng trị.
Tuy nhiên, dưới áp lực cao như vậy, họ vẫn có cách để mang trộm một, hai khẩu súng vào để phòng thân. Nhưng họ không thể mang loại vũ khí như thế theo bên người, trong tình huống không có sự chuẩn bị trước, khi bị Lục Tân chĩa súng vào người, họ lập tức mất quyền chủ động.
Suy nghĩ của người phụ nữ này vô cùng linh hoạt, lời nói kín kẽ. Thông thường, nếu Lục Tân nổ súng ở đây, phòng cảnh vệ sẽ không quan tâm là lí do gì, chưa biết chừng hắn vừa quay đầu thì đã bị bắt, đưa ra ngoài thành để thẩm vấn. Nhưng cô ta cũng nói rõ, giả sử phòng cảnh vệ không bắt Lục Tân, họ chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn của mình để trả thù, chiếu theo quy tắc trong giang hồ.
Công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành đứng một bên đã sợ tới mức chân tay mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tân rút súng ra, tam quan của họ gần như sụp đổ.
Người lớn lên bên trong thành phố Cao Tường vẫn luôn cảm thấy súng là một vật gì đó vô cùng xa vời.
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ quản lý kia, bọn côn đồ lập tức thả Lữ Thành và công chúa Tiểu Tinh ra, còn nhường một con đường.
Chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Tân như thể nhìn người chết.
Nhưng Lục Tân không định quay đầu lại, nói: “Ta không đi, chúng ta còn chưa bàn bạc xong cơ mà!”
Người phụ nữ bị chĩa súng cảm thấy rất ngạc nhiên, nói: “Chuyện đã tới nước này rồi mà ngươi còn muốn bàn chuyện làm ăn với ta sao?”
“Đúng vậy!”
Lục Tân gật đầu:
“Thế nhưng hai bên cần phải thương lượng lại giá cả, không thể các ngươi yêu cầu bao nhiêu thì chấp nhận như thế được!”
Hắn hơi ngừng một chút rồi bổ sung:
“Phải công bằng!”
Biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ kia lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Vẻ mặt những người xung quanh cũng phức tạp y như vậy.
“Ta đã dùng súng chĩa vào đối phương để bàn chuyện làm ăn không ít lần, cũng từng treo người lơ lửng trên một hồ nước toàn người điên để bàn bạc, nhưng đàm phán với một người đang chĩa súng vào phụ nữ của ta thì đúng là lần đầu...”
Đúng lúc này, một người đàn ông loạng choạng bước ra khỏi một gian phòng làm việc khác phía sau. Thân hình hắn ta cao lớn, râu ria lởm chởm đầy mặt, miệng ngậm điếu thuốc, quần áo bẩn thỉu nhưng vừa nhìn đã nhận ra là đồ rằn ri bền chắc. Trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu đỏ, nhìn thì không giống bộ dạng của quân tuần tra Thanh Cảng thành, cũng không biết hắn ta chui ra từ đâu.
Vừa nhìn thấy hắn ta, những người xung quanh lập tức cúi thấp đầu theo bản năng.
Ngay cả người phụ nữ bị chĩa súng vào cũng nói với hắn ta:
“Ông chủ, người này...”
Người đàn ông kia khoát tay, nói với Lục Tân: “Bỏ súng xuống đi. Hôm nay ngươi đã chiếm ưu thế, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi!”
“À!”
Lục Tân nghe vậy thì bỏ súng xuống, nhét vào túi sau lưng.
Đôi mắt của công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành trợn trừng, đầy vẻ khó hiểu.
“Chuyện làm ăn nghe theo các ngươi!”
Người đàn ông kia gật đầu với người phụ nữ, sau đó nói với Lục Tân: “Người anh em, ngươi đi theo ta!”
Câu chuyện phát triển theo hướng không ai ngờ tới, mọi người ở đó đều không hiểu mô tê gì.
Công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành lập tức bị đẩy vào trong một phòng làm việc, mà Lục Tân cũng thật thà đi vào căn phòng mà người đàn ông kia vừa bước ra. Bài trí trong căn phòng này không đến nỗi tệ, sàn lát gỗ, bên trên là đèn trần, bên trái bày một bộ sô pha, trước ghế sô pha là bàn trà thuỷ tinh. Trên bàn trà bày một đĩa sủi cảo, mấy cái bánh ba và một đĩa ớt muối đỏ chót.
Người đàn ông kia ngồi xuống, ăn mấy thứ linh tinh, tác phong ăn uống của hắn ta rất kỳ lạ, nhai chậm rãi như thể rất hưởng thụ quá trình này, còn mang theo cảm giác tham lam lạ thường, rõ ràng không phải món gì quá ngon nhưng hắn ta lại ăn rất nghiêm túc.
Trong bầu không khí im lặng, người phụ nữ trung niên bị Lục Tân chĩa súng vào người không cố chạy trốn, cô ta lại chậm rãi đẩy người khác ra, đi vào trong đám người. Dù đối mặt với nòng súng của Lục Tân, gương mặt cô ta cũng không có chút sợ hãi nào, ánh mắt lạnh lùng:
“Bên chúng ta cũng có súng, nhưng chưa kịp chuẩn bị đã bị ngươi chĩa súng vào rồi. Thôi không sao, coi như bọn này xui, hôm nay cứ tha cho các ngươi...”
“Nếu sau đó phòng cảnh vệ bắt ngươi thì không liên quan gì tới chúng ta đâu!”
“Nếu phòng cảnh vệ không bắt ngươi, chúng ta đành gặp mặt nhau trên giang hồ!”
Phòng cảnh vệ điều tra rất nghiêm ngặt về vấn đề súng ống ở Thành phố Cao Tường, dù là họ thì cũng để rất ít súng ở nơi này.
Với những công ty cần thường xuyên ra khỏi thành như họ, tổ chức thường có một địa điểm bí mật ở ngoài thành, xây dựng thành nơi tiếp tế vật tư, không chỉ có mỗi súng mà còn cả một kho quân dụng nhỏ. Chỉ là dưới sự theo dõi nghiêm ngặt của quân tuần tra Thành phố Cao Tường, muốn vào thành thì không thể mang theo quá nhiều vũ khí và súng ống, nếu không sẽ bị coi là tội phạm nghiêm trọng rồi trừng trị.
Tuy nhiên, dưới áp lực cao như vậy, họ vẫn có cách để mang trộm một, hai khẩu súng vào để phòng thân. Nhưng họ không thể mang loại vũ khí như thế theo bên người, trong tình huống không có sự chuẩn bị trước, khi bị Lục Tân chĩa súng vào người, họ lập tức mất quyền chủ động.
Suy nghĩ của người phụ nữ này vô cùng linh hoạt, lời nói kín kẽ. Thông thường, nếu Lục Tân nổ súng ở đây, phòng cảnh vệ sẽ không quan tâm là lí do gì, chưa biết chừng hắn vừa quay đầu thì đã bị bắt, đưa ra ngoài thành để thẩm vấn. Nhưng cô ta cũng nói rõ, giả sử phòng cảnh vệ không bắt Lục Tân, họ chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn của mình để trả thù, chiếu theo quy tắc trong giang hồ.
Công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành đứng một bên đã sợ tới mức chân tay mềm nhũn, sắc mặt tái nhợt.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lục Tân rút súng ra, tam quan của họ gần như sụp đổ.
Người lớn lên bên trong thành phố Cao Tường vẫn luôn cảm thấy súng là một vật gì đó vô cùng xa vời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe thấy lời nói của người phụ nữ quản lý kia, bọn côn đồ lập tức thả Lữ Thành và công chúa Tiểu Tinh ra, còn nhường một con đường.
Chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Tân như thể nhìn người chết.
Nhưng Lục Tân không định quay đầu lại, nói: “Ta không đi, chúng ta còn chưa bàn bạc xong cơ mà!”
Người phụ nữ bị chĩa súng cảm thấy rất ngạc nhiên, nói: “Chuyện đã tới nước này rồi mà ngươi còn muốn bàn chuyện làm ăn với ta sao?”
“Đúng vậy!”
Lục Tân gật đầu:
“Thế nhưng hai bên cần phải thương lượng lại giá cả, không thể các ngươi yêu cầu bao nhiêu thì chấp nhận như thế được!”
Hắn hơi ngừng một chút rồi bổ sung:
“Phải công bằng!”
Biểu cảm trên gương mặt người phụ nữ kia lập tức trở nên vô cùng phức tạp.
Vẻ mặt những người xung quanh cũng phức tạp y như vậy.
“Ta đã dùng súng chĩa vào đối phương để bàn chuyện làm ăn không ít lần, cũng từng treo người lơ lửng trên một hồ nước toàn người điên để bàn bạc, nhưng đàm phán với một người đang chĩa súng vào phụ nữ của ta thì đúng là lần đầu...”
Đúng lúc này, một người đàn ông loạng choạng bước ra khỏi một gian phòng làm việc khác phía sau. Thân hình hắn ta cao lớn, râu ria lởm chởm đầy mặt, miệng ngậm điếu thuốc, quần áo bẩn thỉu nhưng vừa nhìn đã nhận ra là đồ rằn ri bền chắc. Trên đầu đội một chiếc mũ nồi màu đỏ, nhìn thì không giống bộ dạng của quân tuần tra Thanh Cảng thành, cũng không biết hắn ta chui ra từ đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhìn thấy hắn ta, những người xung quanh lập tức cúi thấp đầu theo bản năng.
Ngay cả người phụ nữ bị chĩa súng vào cũng nói với hắn ta:
“Ông chủ, người này...”
Người đàn ông kia khoát tay, nói với Lục Tân: “Bỏ súng xuống đi. Hôm nay ngươi đã chiếm ưu thế, ta sẽ không gây khó dễ cho ngươi!”
“À!”
Lục Tân nghe vậy thì bỏ súng xuống, nhét vào túi sau lưng.
Đôi mắt của công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành trợn trừng, đầy vẻ khó hiểu.
“Chuyện làm ăn nghe theo các ngươi!”
Người đàn ông kia gật đầu với người phụ nữ, sau đó nói với Lục Tân: “Người anh em, ngươi đi theo ta!”
Câu chuyện phát triển theo hướng không ai ngờ tới, mọi người ở đó đều không hiểu mô tê gì.
Công chúa Tiểu Tinh và Lữ Thành lập tức bị đẩy vào trong một phòng làm việc, mà Lục Tân cũng thật thà đi vào căn phòng mà người đàn ông kia vừa bước ra. Bài trí trong căn phòng này không đến nỗi tệ, sàn lát gỗ, bên trên là đèn trần, bên trái bày một bộ sô pha, trước ghế sô pha là bàn trà thuỷ tinh. Trên bàn trà bày một đĩa sủi cảo, mấy cái bánh ba và một đĩa ớt muối đỏ chót.
Người đàn ông kia ngồi xuống, ăn mấy thứ linh tinh, tác phong ăn uống của hắn ta rất kỳ lạ, nhai chậm rãi như thể rất hưởng thụ quá trình này, còn mang theo cảm giác tham lam lạ thường, rõ ràng không phải món gì quá ngon nhưng hắn ta lại ăn rất nghiêm túc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro