Mất Trinh

Hương Vị Gì? (3...

2024-11-01 00:06:27

“Ta nghe nói máu của sói tuyết rất nóng, nóng đến độ có thể làm tan chảy đá. Còn các bộ phận có vảy là thuộc về các dấu hiệu của kỳ đà và rắn chăng? Nhưng sao máu lưu thông chỗ nóng chỗ lạnh nhỉ…”

Thật kỳ lạ.

Winlay lại chạm vào phần đỉnh cong cong vểnh lên của hắn, ngón tay vuốt ve rãnh thịt lõm ở giữa, “Nơi này có tác dụng gì… Cạo tinh dịch ư?”

Không biết là đụng phải điểm nhạy cảm nào, thân thịt tráng kiện đột nhiên nảy lên, một dòng tinh dịch nóng rực phun ra. Chúng rơi rải rác trên bãi cỏ, còn có một ít văng vào lòng bàn tay Winlay.

Simon thở hổn hển lợi hại.

Đồng tử của hắn giãn ra và mất tập trung, môi hơi hé mở, tựa như quên mất cách tổ chức ngôn ngữ.

Winlay cảm giác được gò má có chút nóng lên.

Nàng sờ thử, quả nhiên dính một chút tinh dịch trên đó.

Thứ này có màu hồng, không có mùi tanh.

Winley đặt ngón tay của mình vào miệng của Simon, bắt hắn liếm tinh dịch của mình. Thú nhân lai đáng thương chỉ biết nghe theo mệnh lệnh của nàng, hoàn toàn không biết phản kháng là gì.

“Có hương vị gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Winlay hỏi.

Simon theo bản năng nuốt xuống, một lúc lâu sau đó, giọng nói khàn khàn đáp lại nàng: “Đó là mùi cỏ cháy.”

Winlay không hiểu sao muốn bật cười, cong cong hai mắt cười.

Simon bất lực nhìn tiểu thư của mình làm chuyện ác.

Hắn từ bỏ suy nghĩ, chỉ tham lam đón lấy nhất cử nhất động của nàng.

Có lẽ đây là thủ đoạn nhục nhã của tiểu thư. Muốn hắn phơi bày sự xấu xí của mình trước khi chết.

Nhưng cái này làm sao có thể tính là nhục nhã?

Hắn cảm thấy mình nên hoàn thành nghĩa vụ cuối cùng của thị vệ, dạy Winlay đừng làm như vậy với người khác nữa. Không có một giống đực nào có thể chịu đựng được hành động này của nàng, chỉ biết cho rằng hành động này chính là quyến rũ và cám dỗ.

Ngay sau đó, Winlay giơ tay lên, xoa xoa mái tóc màu xám thô ngắn cứng rắn của hắn. Ngón tay bị liếm có chút ẩm ướt, dán vào chân tóc chậm rãi trượt.

Bộ lông trên Simon đã dựng lên.

Hắn lại không chịu nổi bắt đầu thút thít, trong cổ họng khò khè khò khè, đôi mắt đỏ tươi trở nên mờ mịt và ướt át.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Trinh

Số ký tự: 0