Mất Trinh

Người không đượ...

2024-11-01 00:06:27

“Không hổ là đóa hoa của Seagate.” Stlere sửa sang lại quần, vuốt mái tóc ướt ra sau, lộ ra vầng trán và hàng lông mày anh tuấn. Hắn lười biếng nhìn Laninchet, không tiếc dùng ngôn ngữ tiếp tục kích thích, “Ta đã thay ngươi nếm qua hương vị rồi, hiện tại, có lẽ nên để cho nàng trần truồng đi ra ngoài dạo một vòng.”

Đồng tử của Winley giãn ra rồi co lại. Nàng im lặng co quắp chân tay, hàm răng cắn chặt thịt má.

Trong sự im lặng nghẹt thở, Laninchet mở miệng.

“Ngươi không cần phải khiêu khích ta.” Giọng điệu của hắn vô cảm, “Winley là con gái của Công tước Carter, là hoàng hậu tương lai. Nếu ngươi dám làm thế với nàng, chuyện hôm nay sẽ không còn là bí mật nữa, Stlere, ngươi có muốn tuyên chiến với toàn bộ Seagate không?”

Stlere cười: “Ta còn cho rằng ta đã tuyên chiến rồi chứ?”

“Ngươi chỉ là đang trút giận mà thôi.” Ánh mắt Laninchet thản nhiên liếc qua cơ thể đang cuộn tròn của Winley, “Ngươi đàm phán với ta thất bại, dù sao cũng phải lấy đi thứ gì đó để cho trận tập kích này không trở về tay không. Như ngươi muốn, ta sẽ nhớ rõ ngày hôm nay, sau này cũng sẽ trả lại ngươi gấp bội.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Stlere buông tay, cười ác ý lại kiêu ngạo: “Tùy ngươi thôi, tuy rằng bên cạnh ta không có nữ nhân, nhưng trái lại cung điện của ta có rất nhiều kỹ nữ. Họ sẽ rất vui lòng bồi thường cho ngươi.”

Hắn cố tình xuyên tạc ý của Laninchet.

Laninchet không nói chuyện nữa, khuôn mặt yên tĩnh như một tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch.

“Được rồi, các ngươi có mười lăm phút thu dọn. Chuyện hôm nay chính xác sẽ trở thành bí mật, điều kiện tiên quyết là thê tử nhỏ bé của ngươi không đi nói lung tung.” Stlere lấy ra một thứ nhỏ lấp lánh từ trong túi quần, khom lưng bắt lấy một chân của Winley, nhanh chóng nhét nó vào huyệt thịt. Hắn khẽ vỗ vỗ khuôn mặt ướt đẫm của nàng, “Tiểu thư Winley, ngươi có thể đi giải cứu vị hôn phu của ngươi được rồi đấy.”

Winley mở to đôi mắt mờ sương, nhìn dã thú thỏa mãn rời khỏi phòng.

Nàng đã thử rất nhiều lần, mới miễn cưỡng đứng dậy được, cất bước hai chân run rẩy, đẩy cánh cửa kính nhỏ ở góc phòng thẩm vấn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Trinh

Số ký tự: 0