Quấn khăn tay t...
2024-11-01 00:06:27
“Ta biết có rất nhiều người thích đặt tình yêu trên miệng để che giấu hành vi sai trái của họ. Nhưng cả nàng và ta đều biết rằng cuộc hôn nhân của chúng ta không được xây dựng trên một thứ gì đó lố bịch như vậy, sau khi kết hôn ta sẽ không tìm nhân tình, cũng mong nàng không cần vứt bỏ những đức tính trước kia.”
Hắn cố gắng biểu hiện càng ôn hòa hơn, vì thế giơ tay vén mái tóc ra sau tai nàng.
Chất liệu da mềm mại của găng tay lướt qua má mà không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Thói ở sạch của Laninchet rất nghiêm trọng, đeo găng tay hàng ngày.
Trước kia vì để biểu đạt phong độ và hữu nghị, hắn luôn cởi ra ở trước mặt Winley.
“Có lẽ ta không cần lo lắng về nàng, dẫu sao thì nàng là nữ nhân của gia đình Carter mà, đúng chứ?”
Nữ nhân nhà Carter, trông như thế nào nhỉ?
Winley nhìn lại hắn, trong đầu lại mơ hồ hiện lên một khuôn mặt hiền thục.
Họ có thể là chị họ của nàng, em gái họ của nàng, nhưng cuối cùng những hình ảnh này được hợp lại thành những người mẹ già cô đơn trong nhà kính.
Gả vào nhà Carter, rời khỏi nhà Carter, tất cả đều dịu hiền, bảo thủ, xinh đẹp, ngoan ngoãn.
Cho dù chồng có hoang đàng đến đâu, bọn họ cũng chỉ biết trách tội nữ nhân bên cạnh chồng, và do bản thân mình chưa đủ hoàn mỹ.
Đây không phải là người bình thường.
Đây là một con cừu đã được thuần hóa, đang cắt tỉa những bông hoa tường vi treo trên tường.
Một vật trang trí đang chết dần chết mòn.
Winley không nhớ mình trở về như thế nào.
Nàng rất mệt mỏi, sau khi xuống xe ngựa, ngửa cổ nhìn thật lâu, luôn cảm thấy phủ Công tước xa xỉ tráng lệ này trở nên xám xịt lại âm trầm.
Ánh hoàng hôn màu tím đỏ nặng trịch đè lên bầu trời, một hoặc hai con quạ bay lượn vòng quanh trên ngọn tháp của lâu đài.
Thế giới là một cuốn sách, nàng là một trò đùa trong cuốn sách.
Người hầu bên cạnh cẩn thận gọi cô: “Thưa tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
Winley không nói gì, cất bước đi vào cửa cổng dinh thự.
Chỗ ở của nàng nằm ở phía đông của lâu đài, đó là một tòa nhà Rococo nhỏ màu trắng, ngoài ra còn có một khu vườn nhỏ đầy hoa hồng trắng.
Hắn cố gắng biểu hiện càng ôn hòa hơn, vì thế giơ tay vén mái tóc ra sau tai nàng.
Chất liệu da mềm mại của găng tay lướt qua má mà không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Thói ở sạch của Laninchet rất nghiêm trọng, đeo găng tay hàng ngày.
Trước kia vì để biểu đạt phong độ và hữu nghị, hắn luôn cởi ra ở trước mặt Winley.
“Có lẽ ta không cần lo lắng về nàng, dẫu sao thì nàng là nữ nhân của gia đình Carter mà, đúng chứ?”
Nữ nhân nhà Carter, trông như thế nào nhỉ?
Winley nhìn lại hắn, trong đầu lại mơ hồ hiện lên một khuôn mặt hiền thục.
Họ có thể là chị họ của nàng, em gái họ của nàng, nhưng cuối cùng những hình ảnh này được hợp lại thành những người mẹ già cô đơn trong nhà kính.
Gả vào nhà Carter, rời khỏi nhà Carter, tất cả đều dịu hiền, bảo thủ, xinh đẹp, ngoan ngoãn.
Cho dù chồng có hoang đàng đến đâu, bọn họ cũng chỉ biết trách tội nữ nhân bên cạnh chồng, và do bản thân mình chưa đủ hoàn mỹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây không phải là người bình thường.
Đây là một con cừu đã được thuần hóa, đang cắt tỉa những bông hoa tường vi treo trên tường.
Một vật trang trí đang chết dần chết mòn.
Winley không nhớ mình trở về như thế nào.
Nàng rất mệt mỏi, sau khi xuống xe ngựa, ngửa cổ nhìn thật lâu, luôn cảm thấy phủ Công tước xa xỉ tráng lệ này trở nên xám xịt lại âm trầm.
Ánh hoàng hôn màu tím đỏ nặng trịch đè lên bầu trời, một hoặc hai con quạ bay lượn vòng quanh trên ngọn tháp của lâu đài.
Thế giới là một cuốn sách, nàng là một trò đùa trong cuốn sách.
Người hầu bên cạnh cẩn thận gọi cô: “Thưa tiểu thư, có chuyện gì vậy ạ?”
Winley không nói gì, cất bước đi vào cửa cổng dinh thự.
Chỗ ở của nàng nằm ở phía đông của lâu đài, đó là một tòa nhà Rococo nhỏ màu trắng, ngoài ra còn có một khu vườn nhỏ đầy hoa hồng trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro