Mất Trinh

Thị vệ Simon (2...

2024-11-01 00:06:27

Thật là một tuyên bố ngạo mạn.

Khóe miệng Winley mỉm cười, làm như mệt mỏi nhắm mắt lại.

“Đúng vậy, thiếp không có gì phải thương tâm.”

Laninchet vẫn cảm thấy có gì có chỗ nào đó không đúng.

Tầm mắt hắn di chuyển xuống, thấy trước ngực nàng trống rỗng không hề có đồ trang sức.

Sợi dây chuyền bạc đeo kim cương đen, không biết đã biến mất từ khi nào.

“Nàng...”

Lời vừa mới bắt đầu, xe ngựa xóc nảy, Laninchet cũng mất đi ý muốn hỏi thăm.

Hắn tiếp tục lật xem sách vở khô khan, trong lúc lật trang giấy phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Ánh mặt trời rực rỡ chui vào trong xe, chiếu lên người hắn, lại không tài nào hòa tan khuôn mặt lãnh đạm lạnh nhạt của hắn.

Phải mất mười ngày để trở về thủ đô từ Ontario.

Đây là hiệu quả sau khi ma pháp sư đi theo sử dụng cuộn tăng tốc độ trên ngựa.

Khi đến thủ đô, họ phải đối mặt với những cuộc trao đổi và lời chào hỏi dài và nhàm chán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Winley không thể không lấy lại tinh thần, trước tiên ở trong cung điện uống trà chiều cùng hoàng hậu, cùng với các quý phu nhân tán gẫu chuyện thú vị trên đường đi, sau đó trở về phủ đệ nhà mình, nghe nhận lời răn dạy và hỏi thăm của mẹ.

Thật vất vả ứng phó xong tất cả mọi người, nàng vội vàng tắm rửa, lăn trên chiếc giường mềm mại ngủ thiếp đi.

Trong giấc ngủ, Winley bàng hoàng trở lại phòng thẩm vấn u ám dưới lòng đất.

Nàng bị Stlere nắm eo, nhún nhảy lên xuống, hai bầu vú trắng như tuyết lay động lung tung lộn xộn.

Gậy thịt vừa đáng sợ vừa dữ tợn dập tới dập lui dưới thân, khuấy ra chất lỏng trắng đục nhuộm ướt bắp đùi.

Đau quá.

Bụng thật trướng.

Trong lúc trướng đau lại xen lẫn một tia tê dại kỳ dị, khiến nàng không khỏi rên rỉ khóc kêu.

“Đừng mà...”

Trong sự hỗn độn, dường như có ai đó đang lau mặt cho nàng. Động tác nhẹ nhàng lại cẩn thận, mang theo ý tứ trấn an.

Winley khụt khịt miễn cưỡng mở mí mắt ra, nhìn thấy có một người đàn ông cường tráng đang quỳ trước giường.

Hắn không mặc quần áo thị vệ, chỉ mặc áo sơ mi, cổ áo kéo ra mấy cái cúc áo, lộ ra lồng ngực cơ bắp rắn chắc bên trong, cùng với vảy màu xanh nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mất Trinh

Số ký tự: 0