Mặt Trời Chỉ Chiếu Rọi Hướng Dương
Thân phận
Miêu Nhỏo
2024-06-15 04:57:45
” Nóng ch*t tôi mất thôi” Gia Bảo mồ hôi nhễ nhại bước vào lớp.
“ Nào tiện bật cái quạt phát đi” Quang Thuận nằm lì trên bàn.
Mọi người đã vô đủ.
“ Chúng ta chuẩn bị học Địa bài 25, tổ mình tìm hiểu về vị trí địa lí của Trung Quốc” Hướng Hướng đang hướng dẫn trình bày.
Trên bàn tờ giấy a0 được Mẫn Mẫn trải rộng trên bàn.
“ Qua mình đã thống nhất với Hướng Dương rồi, bọn mình sẽ vẽ mô phỏng quả địa cầu, sau đó tìm ra kinh vĩ tuyến của Trung Quốc rồi sẽ vẽ Trung Quốc lên phần địa cầu đó” Mẫn Mẫn nói.
“ Kinh vĩ tuyến của Trung Quốc là bao nhiêu vậy?” Mẫu Đơn hỏi.
“ Để em tra xem đã” Hướng Hướng.
“ Vĩ độ 20°B- 53°B, kinh độ 73°Đ- 135°Đ” Trần Quý thờ ơ nói.
“ Đúng là học sinh giỏi có khác, cái gì cũng biết” Phạm Cường bình luận.
“ Nhưng mình không biết, chị ấy ở Trung cả chục năm cũng đâu có biết” Hướng Hướng nhỏ giọng nói.
“ Tui đi học y cô nương ạ, rảnh đâu mà tìm hiểu về kinh vĩ tuyến gì đó kia chứ” Mẫu Đơn nghe nói thì nói lại ngay.
“ Nghe nói cậu từ nước ngoài về, thì ra là đi Trung sao?” Phạm Cường chọt mỏ vô hỏi.
“ Nền y học bên Trung khá phát triển, đáng học hỏi” Mẫu Đơn trả lời.
“ Nghe nói mấy cậu là người nước khác, không phải người Việt. Ở nước nào vậy, học về Trung Quốc trước ở đây sao?” Mẫn Mẫn đã tò mò từ lâu, không khỏi thắc mắc nên hỏi.
“ Bọn tôi người Trung chính gốc, các cậu không biết sao” Tô Châu Đình nói một câu mà khiến cho cả lũ đứng hình.
“...”
“ Ohh, nghe nói người Trung rất đẹp, thì ra là đúng thật” Mẫn Mẫn mắt chữ A mồm chữ O nhưng vẫn nói vô.
...
Ba cô gái của nhóm đang cố gắng tỉ mỉ vẽ cho xong cái bản đồ.
“ Này, không phải ba cậu là người Trung sao? mau lại vẽ chút đi chứ, chúng tôi vẽ mãi không ra” Mẫu Đơn yêu cầu, nhìn về đám thanh niên.
“ Là người Trung nhưng không vẽ được đâu” Trấn Hành Dịch thờ ơ nói.
“ Tại sao?” Mẫu Đơn sáng mắt hỏi.
Trấn Hành Dịch đáy mắt hiện lên ý cười” Vì không có hoa tay hay cái gọi là năng khiếu“.
“ Cũng đúng ha” Mẫu Đơn lẩm bẩm quay lại tiếp tục bài vẽ.
(Mẫu Đơn của chúng ta vô tri xỉu~)
“ Này, Nhị Quý. Không phải mày cũng vẽ được à” “ mau lại giúp mấy cô gái đi chứ” Tô Châu Đình chợt nhận ra điều gì, liền nói to với Trần Quý. Điều này lọt vào tai của mọi người.
“ Vẽ vẽ vời vời mấy cái thứ này tao không biết” nói xong cậu thờ ơ ngước mắt lên thì va phải đôi mắt hạnh to tròn của cô gái nhỏ đang mong chờ cậu giải cứu.
Bàn tay trăng trắng thon dài, từ từ phắc họa lên bản đồ.
Ánh mắt của Hướng Hướng không khỏi cứ theo dõi từng đường nét vẽ, rồi khẽ nhìn lên đôi tay đẹp đẽ những sợi gân tay nổi lổ trổ lên.
...
“ Oa~, Quý Nhị cậu vẽ đẹp thật đó” Hướng Hướng không khỏi tấm tắc, nhưng hình như cô chưa nhận ra điều gì. Ở ngay đấy, Trần Quý khi nghe cô gọi ra hai từ hai tay liền không tự chủ sờ ra sau gáy. Cũng có khẻ nhận ra điều này liền nhướn mày, ồ! hóa ra có kẻ vì hai tiếng gọi kia mà ngại rồi.
( Bật mí là Trần Quý của chúng ta ngại sẽ có cử chỉ là đưa tay ra sau gáy nhé:))).
“ Này” Khánh Phong và Trần Hoàng dựa vào cửa thơ ơ gọi.
Tay cậu ta cầm cả đống trà sữa giơ tay hiệu cho đám Hướng Hướng.
“ Vào đi” Mẫu Đơn gọi vào.
Hai thanh niên đi vào đặt trà sữa xuống bàn lấy ra hai vị nho ra đưa cho Hướng Hướng và Mẫu Đơn.
“ Còn lại thì thích uống cái nào thì lấy đi” Khánh Phong nói.
“ Mẫn Mẫn, dâu của cậu” Hướng Hướng lấy một ly dâu cho Mẫn Mẫn.
“ Quý Nhị, cậu muốn vị nào” miệng hỏi nhưng tay cô đã cầm một vị truyền thống đưa cho Trần Quý.
“ Chị lấy cho Trấn Hành Dịch một ly đi” Cô vừa uống vừa nói, dễ thương làm sao.
Mẫu Đơn thuận tay cũng cầm cho Trấn Hành Dịch một ly, sau đó quay lại lấy từng ly chia cho các bạn, vì sợ họ ngại không dám lấy.
“ Quý Nhị?” Khánh Phong lặp lại cái tên mà Hướng Hướng gọi.
Hướng Hướng nghe thấy liền ý thức lại mình vừa gọi Trần Quý là gì.
Tại bữa cậu ấy nói cũng có thể gọi, nên coi thuận miệng cũng gọi luôn.
“ Biệt danh” Trần Quý thờ ơ trả lời như không có gì.
...
Trên đường đi bộ về nhà.
Sau khi tan học, hai người Phong và Hoàng yêu cầu đưa hai chị em họ về. Họ cũng không ngại từ chối.
“ Hướng Dương, cậu rất thân với cái tên kia sao” Phong hỏi.
“ Cậu ấy có tên, Trần Quý” Hướng Hướng nhỏ giọng nói.
“ Quý gì đó thì không biết, nhưng nếu sao đó thì đàng hoàng vào” Phong vẫn nhỏ giọng lại nói với Hướng Hướng.
“ Này này, cậu bì đặt nói ai chứ, không phải cũng đang theo đuổi người ta sao mà ở đây tỏ vẻ trưởng thành với ai kia chứ” Hướng Hướng giọng khinh bỉ nói.
Chỉ có với những người thân thiết cô mới như vậy mà thôi.
“ Dù gì cũng là con gái, tôi nhắc nhở cậu một chút”
“ Chả có gì cả”
Trên con đường sáng lấp lánh của khu phố, hai thanh niên cao ráo đi sau hai cô gái. Khung cảnh này đã quá quen thuộc với mọi người ở đây, hai thanh niên kia rất thân với cô gái nhỏ kia, rất yêu chiều cô gái đó. Khi nào cũng đưa về tận nhà, nhưng mấy nay lại có thêm một cô gái nữa, cũng rất xinh xắn.
Nhưng họ nào ngờ, rất lâu sau nữa không phải hai thanh niên này mà là hai cậu con trai khác khẽ nắm tay cười đùa đưa hai cô gái này về chứ.
...
“ Nào tiện bật cái quạt phát đi” Quang Thuận nằm lì trên bàn.
Mọi người đã vô đủ.
“ Chúng ta chuẩn bị học Địa bài 25, tổ mình tìm hiểu về vị trí địa lí của Trung Quốc” Hướng Hướng đang hướng dẫn trình bày.
Trên bàn tờ giấy a0 được Mẫn Mẫn trải rộng trên bàn.
“ Qua mình đã thống nhất với Hướng Dương rồi, bọn mình sẽ vẽ mô phỏng quả địa cầu, sau đó tìm ra kinh vĩ tuyến của Trung Quốc rồi sẽ vẽ Trung Quốc lên phần địa cầu đó” Mẫn Mẫn nói.
“ Kinh vĩ tuyến của Trung Quốc là bao nhiêu vậy?” Mẫu Đơn hỏi.
“ Để em tra xem đã” Hướng Hướng.
“ Vĩ độ 20°B- 53°B, kinh độ 73°Đ- 135°Đ” Trần Quý thờ ơ nói.
“ Đúng là học sinh giỏi có khác, cái gì cũng biết” Phạm Cường bình luận.
“ Nhưng mình không biết, chị ấy ở Trung cả chục năm cũng đâu có biết” Hướng Hướng nhỏ giọng nói.
“ Tui đi học y cô nương ạ, rảnh đâu mà tìm hiểu về kinh vĩ tuyến gì đó kia chứ” Mẫu Đơn nghe nói thì nói lại ngay.
“ Nghe nói cậu từ nước ngoài về, thì ra là đi Trung sao?” Phạm Cường chọt mỏ vô hỏi.
“ Nền y học bên Trung khá phát triển, đáng học hỏi” Mẫu Đơn trả lời.
“ Nghe nói mấy cậu là người nước khác, không phải người Việt. Ở nước nào vậy, học về Trung Quốc trước ở đây sao?” Mẫn Mẫn đã tò mò từ lâu, không khỏi thắc mắc nên hỏi.
“ Bọn tôi người Trung chính gốc, các cậu không biết sao” Tô Châu Đình nói một câu mà khiến cho cả lũ đứng hình.
“...”
“ Ohh, nghe nói người Trung rất đẹp, thì ra là đúng thật” Mẫn Mẫn mắt chữ A mồm chữ O nhưng vẫn nói vô.
...
Ba cô gái của nhóm đang cố gắng tỉ mỉ vẽ cho xong cái bản đồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Này, không phải ba cậu là người Trung sao? mau lại vẽ chút đi chứ, chúng tôi vẽ mãi không ra” Mẫu Đơn yêu cầu, nhìn về đám thanh niên.
“ Là người Trung nhưng không vẽ được đâu” Trấn Hành Dịch thờ ơ nói.
“ Tại sao?” Mẫu Đơn sáng mắt hỏi.
Trấn Hành Dịch đáy mắt hiện lên ý cười” Vì không có hoa tay hay cái gọi là năng khiếu“.
“ Cũng đúng ha” Mẫu Đơn lẩm bẩm quay lại tiếp tục bài vẽ.
(Mẫu Đơn của chúng ta vô tri xỉu~)
“ Này, Nhị Quý. Không phải mày cũng vẽ được à” “ mau lại giúp mấy cô gái đi chứ” Tô Châu Đình chợt nhận ra điều gì, liền nói to với Trần Quý. Điều này lọt vào tai của mọi người.
“ Vẽ vẽ vời vời mấy cái thứ này tao không biết” nói xong cậu thờ ơ ngước mắt lên thì va phải đôi mắt hạnh to tròn của cô gái nhỏ đang mong chờ cậu giải cứu.
Bàn tay trăng trắng thon dài, từ từ phắc họa lên bản đồ.
Ánh mắt của Hướng Hướng không khỏi cứ theo dõi từng đường nét vẽ, rồi khẽ nhìn lên đôi tay đẹp đẽ những sợi gân tay nổi lổ trổ lên.
...
“ Oa~, Quý Nhị cậu vẽ đẹp thật đó” Hướng Hướng không khỏi tấm tắc, nhưng hình như cô chưa nhận ra điều gì. Ở ngay đấy, Trần Quý khi nghe cô gọi ra hai từ hai tay liền không tự chủ sờ ra sau gáy. Cũng có khẻ nhận ra điều này liền nhướn mày, ồ! hóa ra có kẻ vì hai tiếng gọi kia mà ngại rồi.
( Bật mí là Trần Quý của chúng ta ngại sẽ có cử chỉ là đưa tay ra sau gáy nhé:))).
“ Này” Khánh Phong và Trần Hoàng dựa vào cửa thơ ơ gọi.
Tay cậu ta cầm cả đống trà sữa giơ tay hiệu cho đám Hướng Hướng.
“ Vào đi” Mẫu Đơn gọi vào.
Hai thanh niên đi vào đặt trà sữa xuống bàn lấy ra hai vị nho ra đưa cho Hướng Hướng và Mẫu Đơn.
“ Còn lại thì thích uống cái nào thì lấy đi” Khánh Phong nói.
“ Mẫn Mẫn, dâu của cậu” Hướng Hướng lấy một ly dâu cho Mẫn Mẫn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Quý Nhị, cậu muốn vị nào” miệng hỏi nhưng tay cô đã cầm một vị truyền thống đưa cho Trần Quý.
“ Chị lấy cho Trấn Hành Dịch một ly đi” Cô vừa uống vừa nói, dễ thương làm sao.
Mẫu Đơn thuận tay cũng cầm cho Trấn Hành Dịch một ly, sau đó quay lại lấy từng ly chia cho các bạn, vì sợ họ ngại không dám lấy.
“ Quý Nhị?” Khánh Phong lặp lại cái tên mà Hướng Hướng gọi.
Hướng Hướng nghe thấy liền ý thức lại mình vừa gọi Trần Quý là gì.
Tại bữa cậu ấy nói cũng có thể gọi, nên coi thuận miệng cũng gọi luôn.
“ Biệt danh” Trần Quý thờ ơ trả lời như không có gì.
...
Trên đường đi bộ về nhà.
Sau khi tan học, hai người Phong và Hoàng yêu cầu đưa hai chị em họ về. Họ cũng không ngại từ chối.
“ Hướng Dương, cậu rất thân với cái tên kia sao” Phong hỏi.
“ Cậu ấy có tên, Trần Quý” Hướng Hướng nhỏ giọng nói.
“ Quý gì đó thì không biết, nhưng nếu sao đó thì đàng hoàng vào” Phong vẫn nhỏ giọng lại nói với Hướng Hướng.
“ Này này, cậu bì đặt nói ai chứ, không phải cũng đang theo đuổi người ta sao mà ở đây tỏ vẻ trưởng thành với ai kia chứ” Hướng Hướng giọng khinh bỉ nói.
Chỉ có với những người thân thiết cô mới như vậy mà thôi.
“ Dù gì cũng là con gái, tôi nhắc nhở cậu một chút”
“ Chả có gì cả”
Trên con đường sáng lấp lánh của khu phố, hai thanh niên cao ráo đi sau hai cô gái. Khung cảnh này đã quá quen thuộc với mọi người ở đây, hai thanh niên kia rất thân với cô gái nhỏ kia, rất yêu chiều cô gái đó. Khi nào cũng đưa về tận nhà, nhưng mấy nay lại có thêm một cô gái nữa, cũng rất xinh xắn.
Nhưng họ nào ngờ, rất lâu sau nữa không phải hai thanh niên này mà là hai cậu con trai khác khẽ nắm tay cười đùa đưa hai cô gái này về chứ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro