Che giấu cảm xú...
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Ở bên ngoài, trên hàng ghế chờ trước phòng phẫu thuật là người đàn ông quần áo dơ bẩn, nhăn nhúm, khắp nơi ở trên người đều là máu kể cả gương mặt sắc lạnh kia. Nhưng có lẽ nặng nhất vẫn là vết cắt ở lưng do lưỡi dao gây ra khi chống chọi với đám người của Leon.
Hạ Khang Dụ hai tay đầy rẫy vết thương đan vào nhau, trái tim không ngừng run rẫy, sợ hãi ngồi trước phòng phẫu thuật, mặc kệ vết thương ở lưng có nặng, nhiều máu thế nào.
Hắn nghĩ tới, có lẽ Văn Văn của hắn đã rất sợ hãi, tuyệt vọng khi đối mặt với bọn người đó. Bảo bối của hắn mỏng manh như thế làm sao có thể chịu đựng được.
Khi hắn đến cả người cô đã đầy rẫy vết thương, khắp nơi đều có máu, quần áo rách rưới đến đáng thương.
Hạ Khang Dụ biết cô đã rất đau đớn....
Nhưng tại sao cô lại ngốc như thế, lại vì hắn mà chấp nhận bỏ đi lòng tự trọng của mình mà cầu xin những kẻ khiến bản thân đau chứ?.
Tại sao lại thay hắn đỡ đạn chứ?. Hắn là đàn ông cơ mà, kẻ trúng đạn, kẻ chịu đựng nên là hắn!!.
Bảo bối của hắn sao lại ngốc như thế.
Chẳng lẽ Mạn Nhu chưa kể cho cô biết việc hắn cũng là đồng phạm giết cha mình sao?.
Chỉ cần nghĩ tới đó thôi, tâm trí hắn như muốn nổ tung, hắn lại tiếp tục dùng tay đập vào bức tường trắng để giảm bớt sự ân hận, tự trách bản thân vì khiến cô ra nông nổi này.
Không hiểu sao, trong đầu hắn lúc này lại loé lên một tia hối hận, hối hận vì đã tìm kiếm cô về bên hắn, khiến cô vì hắn mà chịu đau thương đến mức nằm trong phòng phẫu thuật chưa rõ sống chết.
Là hắn đã sai? Khi kéo cô vào cuộc sống của mình chăng.
Hạ Khang Dụ cứ mặc cho các ngón tay ngày càng trầy xước, rỉ máu mà vẫn đập vào tường, cứ như cánh tay của hắn làm bằng sắt thép mà không biết đau là như thế nào.
Đúng lúc này, phu nhân Cẩn Mai cũng đã tới. Bà thấy con trai mình tự làm hại bản thân như thế, đáy lòng không khỏi đau xót. Bà cố kìm nén đau thương mà mau chóng ngăn hắn tiếp tục dùng tay đánh vào tường.
' Trị thương đi con. Máu đã chảy đầy trên lưng rồi, để mẹ ở đây đợi Văn Văn."
" Mẹ...vợ con...sẽ không sao chứ?"
" Có phải con đã sai khi để cô ấy ở bên cạnh không? Kẻ như con đáng lẽ chỉ nên sống cô độc, không nên có được tình yêu đúng không?"
" Con...con là một thằng vừa ích kỉ vừa vô dụng. Con không thể bảo vệ được những người con yêu quý...là con đã quá tham lam.." Hạ Khang Dụ thảm hại, dáng vẻ đáng thương hơn bao giờ hết, hắn nói đầy từ trách.
Phu nhân Cẩn ôm đứa con trai to xác của mình vào lòng mà trấn an.
Khang Dụ, bình tĩnh đi con. Con không phải là người như thế....
Phu nhân nghẹn ngào, nước mắt đã rơi xuống khoé môi lúc nào không hay.
Thì ra Hạ Khang Dụ chưa bao giờ ngừng việc tự trách bản thân.
Thì ra thằng bé vẫn còn chìm trong nỗi sợ năm đó.
Con trai bà che giấu cảm xúc tốt đến mức đau lòng chỉ khi Văn Văn xuất hiện vì nó mà bị thương nó mới không ngừng run rẩy, sợ sệt như một đứa trẻ mất đi món đồ nó yêu quý.
Nỗi sợ của Khang Dụ, phu nhân Cẩn hoàn toàn có thể cảm nhận được. Nó
thậm chí còn lớn hơn cả nỗi sợ khi bị cha nó cầm lấy gậy chơi golf mà đánh chính mình.
Đúng lúc này, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra.
Gương mặt hơi mệt mỏi vì trải qua cuộc phẫu thuật dài, kéo nhẹ khẩu trang xuống, nghiên mình mà nói.
"Chào chủ tịch và phu nhân. Viên đạn đã được lấy ra khỏi ngực bệnh nhân. Rất may mắn là nó không hề trúng các bộ phận quan trọng "
" Các vết thương khác chúng tôi cũng đã điều trị và băng bó lại...
Nghe tới đây, Hạ Khang Dụ cùng phu nhân Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Hi Văn cũng đã bình an.
' Tuy nhiên vì bị chấn động lại phải chịu đựng trong thời gian dài nên bệnh nhân tỉnh lại khi nào, chúng tôi không thể báo trước được".
Hạ Khang Dụ như mất đi sức lực, chân lùi lại vài bước rồi đưa đôi mắt giận dữ, nắm lấy cổ áo bác sĩ.
Mẹ kiếp! Tôi trả tiền cho mấy người để nhận lại câu trả lời vô lí như vậy sao?".
Chúng tôi xin lỗi ngài nhưng mà thật sự không còn cách nào. Chỉ có thể trông chờ vào may mắn và tiềm thức của tiểu thư có muốn tỉnh lại không thôi ạ" Bác sĩ nén sự sợ hãi trong lòng mà nói.
Hạ Khang Dụ hai tay đầy rẫy vết thương đan vào nhau, trái tim không ngừng run rẫy, sợ hãi ngồi trước phòng phẫu thuật, mặc kệ vết thương ở lưng có nặng, nhiều máu thế nào.
Hắn nghĩ tới, có lẽ Văn Văn của hắn đã rất sợ hãi, tuyệt vọng khi đối mặt với bọn người đó. Bảo bối của hắn mỏng manh như thế làm sao có thể chịu đựng được.
Khi hắn đến cả người cô đã đầy rẫy vết thương, khắp nơi đều có máu, quần áo rách rưới đến đáng thương.
Hạ Khang Dụ biết cô đã rất đau đớn....
Nhưng tại sao cô lại ngốc như thế, lại vì hắn mà chấp nhận bỏ đi lòng tự trọng của mình mà cầu xin những kẻ khiến bản thân đau chứ?.
Tại sao lại thay hắn đỡ đạn chứ?. Hắn là đàn ông cơ mà, kẻ trúng đạn, kẻ chịu đựng nên là hắn!!.
Bảo bối của hắn sao lại ngốc như thế.
Chẳng lẽ Mạn Nhu chưa kể cho cô biết việc hắn cũng là đồng phạm giết cha mình sao?.
Chỉ cần nghĩ tới đó thôi, tâm trí hắn như muốn nổ tung, hắn lại tiếp tục dùng tay đập vào bức tường trắng để giảm bớt sự ân hận, tự trách bản thân vì khiến cô ra nông nổi này.
Không hiểu sao, trong đầu hắn lúc này lại loé lên một tia hối hận, hối hận vì đã tìm kiếm cô về bên hắn, khiến cô vì hắn mà chịu đau thương đến mức nằm trong phòng phẫu thuật chưa rõ sống chết.
Là hắn đã sai? Khi kéo cô vào cuộc sống của mình chăng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khang Dụ cứ mặc cho các ngón tay ngày càng trầy xước, rỉ máu mà vẫn đập vào tường, cứ như cánh tay của hắn làm bằng sắt thép mà không biết đau là như thế nào.
Đúng lúc này, phu nhân Cẩn Mai cũng đã tới. Bà thấy con trai mình tự làm hại bản thân như thế, đáy lòng không khỏi đau xót. Bà cố kìm nén đau thương mà mau chóng ngăn hắn tiếp tục dùng tay đánh vào tường.
' Trị thương đi con. Máu đã chảy đầy trên lưng rồi, để mẹ ở đây đợi Văn Văn."
" Mẹ...vợ con...sẽ không sao chứ?"
" Có phải con đã sai khi để cô ấy ở bên cạnh không? Kẻ như con đáng lẽ chỉ nên sống cô độc, không nên có được tình yêu đúng không?"
" Con...con là một thằng vừa ích kỉ vừa vô dụng. Con không thể bảo vệ được những người con yêu quý...là con đã quá tham lam.." Hạ Khang Dụ thảm hại, dáng vẻ đáng thương hơn bao giờ hết, hắn nói đầy từ trách.
Phu nhân Cẩn ôm đứa con trai to xác của mình vào lòng mà trấn an.
Khang Dụ, bình tĩnh đi con. Con không phải là người như thế....
Phu nhân nghẹn ngào, nước mắt đã rơi xuống khoé môi lúc nào không hay.
Thì ra Hạ Khang Dụ chưa bao giờ ngừng việc tự trách bản thân.
Thì ra thằng bé vẫn còn chìm trong nỗi sợ năm đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con trai bà che giấu cảm xúc tốt đến mức đau lòng chỉ khi Văn Văn xuất hiện vì nó mà bị thương nó mới không ngừng run rẩy, sợ sệt như một đứa trẻ mất đi món đồ nó yêu quý.
Nỗi sợ của Khang Dụ, phu nhân Cẩn hoàn toàn có thể cảm nhận được. Nó
thậm chí còn lớn hơn cả nỗi sợ khi bị cha nó cầm lấy gậy chơi golf mà đánh chính mình.
Đúng lúc này, bác sĩ từ phòng phẫu thuật bước ra.
Gương mặt hơi mệt mỏi vì trải qua cuộc phẫu thuật dài, kéo nhẹ khẩu trang xuống, nghiên mình mà nói.
"Chào chủ tịch và phu nhân. Viên đạn đã được lấy ra khỏi ngực bệnh nhân. Rất may mắn là nó không hề trúng các bộ phận quan trọng "
" Các vết thương khác chúng tôi cũng đã điều trị và băng bó lại...
Nghe tới đây, Hạ Khang Dụ cùng phu nhân Cẩn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng Hi Văn cũng đã bình an.
' Tuy nhiên vì bị chấn động lại phải chịu đựng trong thời gian dài nên bệnh nhân tỉnh lại khi nào, chúng tôi không thể báo trước được".
Hạ Khang Dụ như mất đi sức lực, chân lùi lại vài bước rồi đưa đôi mắt giận dữ, nắm lấy cổ áo bác sĩ.
Mẹ kiếp! Tôi trả tiền cho mấy người để nhận lại câu trả lời vô lí như vậy sao?".
Chúng tôi xin lỗi ngài nhưng mà thật sự không còn cách nào. Chỉ có thể trông chờ vào may mắn và tiềm thức của tiểu thư có muốn tỉnh lại không thôi ạ" Bác sĩ nén sự sợ hãi trong lòng mà nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro