Chị thật bất hi...
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Mạn Nhu quay sang Hi Văn, cô ta không nói gì chỉ cười rồi lại khóc rồi lại cười sau đó đưa tay chỉ về phía Hi Văn.
' Anh Dụ không thích tôi, anh Dụ hối hận khi nhận nuôi tôi...anh Dụ...anh Dụ ghét tôi
....hahaha...hahaha" Rồi cười lớn.
Hi Văn gần như suy sụp, cô không biết phải làm gì nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy để thoát thân chạy tới chỗ Hạ Khang Dụ đang chật vật chống đỡ với đám người.
Leon từ nãy đến giờ đều nhìn Mạn Nhu, anh ta mặt đầy khó chịu, căm tức rồi đi tới chỗ Mạn Nhu đang ngồi, anh ta nắm chặt hai bả vai Mạn Nhu mà lay mạnh.
" Em tỉnh táo lại đi, tên khốn đó không yêu em, không cần em. Tại sao em lại khóc vì tên đó...Không phải em muốn giết cô ta sao?" Leon cầm dao đưa vào tay Mạn Nhu
"Dao đây, đi tới giết cô ta đi. Còn tôi sẽ giết cái tên khốn khiến em đau khổ thế này!!".
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bất ngờ mà dừng mọi hành động lại.
Leon thả lỏng tay khỏi hai bả vai Mạn Nhu, khuôn mặt anh không tránh khỏi ngạc nhiên rồi sờ má cô, gắng từng giọng nghe như trách mắng cũng như yêu chiều.
"Thật không ngờ đấy. Công nhận chỉ có người đáng sợ như tôi mới hợp với người mưu mô như...như...em".
Con dao đâm thẳng vào bụng của Leon, khiến máu chảy ra không ngừng rồi anh ta ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo.
" Không được...anh không được làm hại anh Dụ...anh Dụ sẽ bị thương...anh Dụ đau... đau lắm... anh chết...chết đi...aaaaa...aaaaa" Mạn Nhu hét lớn rồi đập liên tục vào đầu mình.
Việc làm của Mạn Nhu khiến Hi Văn và Hạ Khang Dụ cũng phải chấn động một phen. Thật không ngờ cô ta sẽ ra tay với kẻ đã giúp đỡ mình mà không màn tất cả.
Không đợi không gian chìm vào yên tĩnh quá lâu, Lục Siêu dẫn theo anh em của mình tiến vào, lập thành một vòng tròn bao vây tất cả.
Đám đàn em của Lục Siêu liền trấn áp, bắt gọn tất cả.
"Hạ Khang Dụ, không sao chứ!" Lục Siêu đi tới chỗ Hạ Khang Dụ hỏi thăm tình hình.
Hạ Khang Dụ không nói gì, chỉ liếc một cái rồi thốt lên.
"Mẹ kiếp!"
Sau khi trở về phòng, thấy Hi Văn không có, Hạ Khang Dụ liền biết đã có chuyện chẳng may liền tức tốc cho người đi tìm cô.
Chỉ trong vòng năm phút, hắn đã biết được nơi Hi Văn đang đứng liền dẫn theo người đi tìm.
Còn nhóm Lục Siêu thì tiếp tục quan sát đám người Leon, nếu hắn hành động thì liền dẫn người tới ứng cứu nhưng mà tên khốn này lại đến trễ, suýt chút nữa Hi Văn đã gặp nguy.
Lục Siêu nghe Hạ Khang Dụ chửi, anh chỉ hồn nhiên đứng gãi gãi đầu, làm lơ coi như không nghe thấy. Anh cũng đâu muốn đâu, tên Leon này quả thật nham hiểm, lúc vào ứng cứu Lục Siêu bên ngoài vẫn phải giải quyết một đám người nên giờ mới tới.
'Còn sống sờ sờ đó đã chết đâu. Dụ chửi làm Siêu buồn quá" Lục Siêu nói rồi quay ra nghiêm giọng nói với đám đàn em của mình.
"Bắt hết bọn chúng lại, đừng để soát tên nào".
Hạ Khang Dụ gấp rút đi tới chỗ Hi Văn đang ngồi mà đỡ dậy, mặt hắn đầy lo lắng nhìn cô rồi trấn an.
"Mọi chuyện ổn rồi, anh đưa em về nhà".
Hạ Khang Dụ đầy dịu dàng nói, lúc thấy cô vì hắn mà khóc lóc cầu xin, mặc kệ vết thương của mình thì khiến hắn rất đau lòng, hắn rất muốn chạy tới mà ôm lấy tiểu bảo bối của mình.
" Ừm, về thôi. Em...mệt quá" Hi Văn gắng gượng mở đôi mắt sớm đã rất mệt mỏi của mình ra.
Mạn Nhu đang được dẫn đi đột nhiên dừng lại gần Hi Văn và Hạ Khang Dụ mà nói.
"Chị nên nhớ anh Dụ là đồng phạm giết cha chị. Nếu tha thứ cho anh Dụ thì chị thật bất hiếu".
Nói xong cô ta liền rời đi để lại Hi Văn và Hạ Khang Dụ ngồi đó.
Nghe Mạn Nhu nói Hi Văn cũng không quá để ý, cô biết Hạ Khang Dụ không cố ý làm thế. Hơn nữa vì từ nhỏ bị cha bạo hành nên mới nhận Mạn Nhu về nuôi, chăm sóc. Hạ Khang Dụ làm sao có thể ngờ được Mạn Nhu lại xấu xa đến thế.
Mọi chuyện đều là ngẫu nhiên, Hi Văn hoàn toàn không trách Hạ Khang Dụ.
Trái ngược với Hi Văn, Hạ Khang Dụ rũ mắt xuống, tay cũng buông lỏng người cô ra khiến Hi Văn hơi ngớ người.
"Sao thế?" Hi Văn hỏi.
"Anh...anh.........n..." Hạ Khang Dụ cứ ngập ngừng không thể nói thành lời.
Hi Văn cố gắng nhích người lên để ôm Hạ Khang Dụ vào lòng thì đột nhiên thấy được gì đó, cô dùng hết sức lực xoay người lại, dùng thân mình ôm lấy hắn từ phía sau.
' Anh Dụ không thích tôi, anh Dụ hối hận khi nhận nuôi tôi...anh Dụ...anh Dụ ghét tôi
....hahaha...hahaha" Rồi cười lớn.
Hi Văn gần như suy sụp, cô không biết phải làm gì nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy để thoát thân chạy tới chỗ Hạ Khang Dụ đang chật vật chống đỡ với đám người.
Leon từ nãy đến giờ đều nhìn Mạn Nhu, anh ta mặt đầy khó chịu, căm tức rồi đi tới chỗ Mạn Nhu đang ngồi, anh ta nắm chặt hai bả vai Mạn Nhu mà lay mạnh.
" Em tỉnh táo lại đi, tên khốn đó không yêu em, không cần em. Tại sao em lại khóc vì tên đó...Không phải em muốn giết cô ta sao?" Leon cầm dao đưa vào tay Mạn Nhu
"Dao đây, đi tới giết cô ta đi. Còn tôi sẽ giết cái tên khốn khiến em đau khổ thế này!!".
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người đều bất ngờ mà dừng mọi hành động lại.
Leon thả lỏng tay khỏi hai bả vai Mạn Nhu, khuôn mặt anh không tránh khỏi ngạc nhiên rồi sờ má cô, gắng từng giọng nghe như trách mắng cũng như yêu chiều.
"Thật không ngờ đấy. Công nhận chỉ có người đáng sợ như tôi mới hợp với người mưu mô như...như...em".
Con dao đâm thẳng vào bụng của Leon, khiến máu chảy ra không ngừng rồi anh ta ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo.
" Không được...anh không được làm hại anh Dụ...anh Dụ sẽ bị thương...anh Dụ đau... đau lắm... anh chết...chết đi...aaaaa...aaaaa" Mạn Nhu hét lớn rồi đập liên tục vào đầu mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Việc làm của Mạn Nhu khiến Hi Văn và Hạ Khang Dụ cũng phải chấn động một phen. Thật không ngờ cô ta sẽ ra tay với kẻ đã giúp đỡ mình mà không màn tất cả.
Không đợi không gian chìm vào yên tĩnh quá lâu, Lục Siêu dẫn theo anh em của mình tiến vào, lập thành một vòng tròn bao vây tất cả.
Đám đàn em của Lục Siêu liền trấn áp, bắt gọn tất cả.
"Hạ Khang Dụ, không sao chứ!" Lục Siêu đi tới chỗ Hạ Khang Dụ hỏi thăm tình hình.
Hạ Khang Dụ không nói gì, chỉ liếc một cái rồi thốt lên.
"Mẹ kiếp!"
Sau khi trở về phòng, thấy Hi Văn không có, Hạ Khang Dụ liền biết đã có chuyện chẳng may liền tức tốc cho người đi tìm cô.
Chỉ trong vòng năm phút, hắn đã biết được nơi Hi Văn đang đứng liền dẫn theo người đi tìm.
Còn nhóm Lục Siêu thì tiếp tục quan sát đám người Leon, nếu hắn hành động thì liền dẫn người tới ứng cứu nhưng mà tên khốn này lại đến trễ, suýt chút nữa Hi Văn đã gặp nguy.
Lục Siêu nghe Hạ Khang Dụ chửi, anh chỉ hồn nhiên đứng gãi gãi đầu, làm lơ coi như không nghe thấy. Anh cũng đâu muốn đâu, tên Leon này quả thật nham hiểm, lúc vào ứng cứu Lục Siêu bên ngoài vẫn phải giải quyết một đám người nên giờ mới tới.
'Còn sống sờ sờ đó đã chết đâu. Dụ chửi làm Siêu buồn quá" Lục Siêu nói rồi quay ra nghiêm giọng nói với đám đàn em của mình.
"Bắt hết bọn chúng lại, đừng để soát tên nào".
Hạ Khang Dụ gấp rút đi tới chỗ Hi Văn đang ngồi mà đỡ dậy, mặt hắn đầy lo lắng nhìn cô rồi trấn an.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mọi chuyện ổn rồi, anh đưa em về nhà".
Hạ Khang Dụ đầy dịu dàng nói, lúc thấy cô vì hắn mà khóc lóc cầu xin, mặc kệ vết thương của mình thì khiến hắn rất đau lòng, hắn rất muốn chạy tới mà ôm lấy tiểu bảo bối của mình.
" Ừm, về thôi. Em...mệt quá" Hi Văn gắng gượng mở đôi mắt sớm đã rất mệt mỏi của mình ra.
Mạn Nhu đang được dẫn đi đột nhiên dừng lại gần Hi Văn và Hạ Khang Dụ mà nói.
"Chị nên nhớ anh Dụ là đồng phạm giết cha chị. Nếu tha thứ cho anh Dụ thì chị thật bất hiếu".
Nói xong cô ta liền rời đi để lại Hi Văn và Hạ Khang Dụ ngồi đó.
Nghe Mạn Nhu nói Hi Văn cũng không quá để ý, cô biết Hạ Khang Dụ không cố ý làm thế. Hơn nữa vì từ nhỏ bị cha bạo hành nên mới nhận Mạn Nhu về nuôi, chăm sóc. Hạ Khang Dụ làm sao có thể ngờ được Mạn Nhu lại xấu xa đến thế.
Mọi chuyện đều là ngẫu nhiên, Hi Văn hoàn toàn không trách Hạ Khang Dụ.
Trái ngược với Hi Văn, Hạ Khang Dụ rũ mắt xuống, tay cũng buông lỏng người cô ra khiến Hi Văn hơi ngớ người.
"Sao thế?" Hi Văn hỏi.
"Anh...anh.........n..." Hạ Khang Dụ cứ ngập ngừng không thể nói thành lời.
Hi Văn cố gắng nhích người lên để ôm Hạ Khang Dụ vào lòng thì đột nhiên thấy được gì đó, cô dùng hết sức lực xoay người lại, dùng thân mình ôm lấy hắn từ phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro