Đồng phạm?
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Lúc này Liu cũng đi lên, cô ta vòng tay lại điệu bộ đầy căm ghét Hi Văn nói.
"Đừng sợ thế. Cái chết cũng không quá đau đớn, chỉ cần một phát " Bùm" liền đi rồi"
Hi Văn càng lùi về sau, ba người bọn họ càng tiến tới.
"Liu chị sao thế? Không phải chúng ta đang rất vui vẻ sao?" Hi Văn không khỏi sợ hãi, cô lui dần về phía sau.
" Vui vẻ. Tôi khinh đó, loại phụ nữ bán thân như cô mà cũng muốn chơi với tôi!".
Hi Văn tràn đầy thất vọng, cô lui dần đến khi đụng trúng cái cây phía sau, liền không còn đường lui.
"Chị có biết việc đau khổ hơn cái chết là gì không?" Mạn Nhu đi tới cô ta nắm lấy cổ tay Hi Văn.
Hi Văn nhìn Mạn Nhu dù cho cô có sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn rất quật cường.
" Mạn Nhu em đừng làm bậy, chúng ta từ từ nói chuyện".
Mạn Nhu để tay lên miệng, ám chỉ Hi Văn im lặng.
" Việc đau khổ hơn cái chết chính là sự thật. Cha của chị, Đào... Hi...Thành nhỉ?".
Đôi mắt Hi Văn mở to đầy chấn động, sao cô ta lại biết cha cô.
" Chưa vào đoạn chính mà, chị đừng ngạc nhiên thế".
"Ông ta là do TÔI ĐÂM CHẾT".
Mạn Nhu trừng mắt nhìn Hi Văn rồi cười đầy tự mãn.
Hi Văn nghe xong cô như rơi từ trên cao xuống vậy, nước mắt không biết từ bao giờ đó chảy trên gò má.
"Tại sao...tại sao...tại sao mày lại làm vậy? Hả?" Hi Văn hét lớn, đôi mắt tràn đầy căm phẫn nhìn Mạn Nhu.
" Hôm đó tại tôi uống say quá nên không cẩn thận đâm trúng người, ai mờ có ngờ ông ta lại yếu thế liền nằm tại chỗ..." Mạn Nhu kể lại, không hề có chút nào ăn năn, cứ như đó không phải lỗi của mình.
"Mày có còn là người không? Ông ấy đã gây ra lỗi lầm gì chứ?" Hi Văn hét lên.
Nghe hung thủ giết cha kể lại từng chút, từng chút, cô như không thể nào kìm chế được cảm xúc.
Mạn Nhu bịt miệng lại, mắt mở to lên sau đó giơ tay lên like cho Hi Văn một cái.
" Phải rồi, bởi vì tôi còn là người nên lúc ông ta ở bệnh viện tôi còn tới thăm đấy. Đúng lúc gặp vợ ông ta, bà ta đáng lẽ sẽ sống đấy nhưng không may bà ta nghe lén biết được sự thật nên tôi đã đẩy bà ta xuống cầu thang.
Hazzzz, nào ngờ bà ta mạng lớn đến thế chỉ hôn mê không chết".
Hi Văn như sụp đổ nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng lại mà tiếp tục hỏi Mạn Nhu về những thắc mắc mà cô cùng Giai Kỳ và Quân Hạo đã từng điều tra được.
"Kẻ thế thân trong tù là do cô giết?" Hi Văn giọng rung rung hỏi.
"Giấy không gói được lửa. Nên giết để phòng ngừa hậu quả về sau thôi. Xem ra chị cũng điều tra được không ít nhỉ? Chỉ tiếc là chưa ngờ tới tôi lại là hung thủ" Mạn Nhu nhếch môi tự đắc về việc làm của mình.
"Vậy xe của Hạ Khang Dụ cũng là do cô điều khiển để đâm chết cha tôi?" Hi Văn đôi mắt lúc này đã đỏ ngầu nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cô không muốn mình trông thảm hại trước kẻ thù giết cha.
Mạn Nhu bất ngờ vỗ tay rồi cười lớn.
"No...no.. no. Dù gì chị cũng sắp chết nên tôi sẽ rủ lòng thương hại mà kể lại".
Mạn Nhu bắt đầu nhắm mắt, cô ta hồi tưởng về ngày hôm đó, ngày cha Hi Văn bị tai nạn.
####:###:#:#
Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail đang chạy băng băng trên đường lớn.
Mạn Nhu trên tay vẫn cầm theo chai rượu Tequila Ley 925 Diamante nhâm nhi từng chút.
"Đúng là xe sang của anh Dụ có khác, tốc độ đỉnh thật" Mạn Nhu cảm thán.
Hôm đó Hạ Khang Dụ đi nước ngoài công tác. Mạn Nhu biết thế liền mượn xe của Hạ Khang Dụ đi dự tiệc mục đích chính là để khoe mẽ
Nhưng vì rượu Mạn Nhu uống khá mạnh nên đầu óc cô ta ngày càng choáng váng. Mọi thứ trong mắt cô ta dần trở nên mờ nhạt. Một bóng đèn ở bên đường nhưng qua mắt kẻ say xỉn lại như có hàng chục bóng đèn vậy
Đến khi đi vào đường hầm, vì lo uống rượu mà không nhìn đường lại đang phóng với tốc độ rất nhanh nên "
Đùng", một tiếng động va chạm lớn phát ra, khói ngập cả nửa đường hầm.
Một lát sau, Mạn Nhu mặc bộ váy đỏ bước xuống, trên tay vẫn còn cầm theo chai rượu
Khi nhìn thấy mình tông trúng người thì Mạn Nhu hoảng sợ, cô liên tục nhìn xung quanh.
Đột nhiên một chiếc xe đi tới vì quá lúng túng Mạn Nhu liền ngồi xuống hai tay ôm lấy đầu để tránh tầm nhìn của người lái chiếc xe kia.
Sau khi chiếc xe đi qua, Mạn Nhu cũng thở phào nhưng nhìn thấy mình tông người cô liền chạy lại vào trong xe lấy giỏ sách định bấm gọi Hạ Khang Dụ nhờ giúp đỡ nhưng suy nghĩ một lát liền gọi nhờ Leon giúp cô giải quyết chuyện này....
#########
Quay trở về hiện tại, Mạn Nhu đi tới trước mặt Hi Văn đang còn chưa hết kinh ngạc mà kể tiếp.
"Nhờ có Leon giải quyết mà tôi hoàn toàn thoát được tội danh giết người".
" Cũng trong tối đó tôi đã phi tang tất cả chứng cứ liên quan. À đúng rồi, lúc đó anh Dụ có bắt gặp khoảnh khắc mà tôi tiêu hủy chứng cứ rồi đến vết thương trên đầu do đâm cha cô nữa nhưng mà nhờ khả năng bịa chuyện lưu loát anh Dụ không nghi ngờ mà còn quan tâm tôi đấy. Chiếc xe mà tôi lái đâm cha cô cũng được anh Dụ cho người sửa lại đấy." Mạn Nhu đầy tự hào kể lại thành tích của cô ta cho Hi Văn nghe.
"Chị dâu nói xem, như thế có được tính là đồng phạm không nhỉ?" Mạn Nhu đầy cợt nhã nhìn Hi Văn.
"Đừng sợ thế. Cái chết cũng không quá đau đớn, chỉ cần một phát " Bùm" liền đi rồi"
Hi Văn càng lùi về sau, ba người bọn họ càng tiến tới.
"Liu chị sao thế? Không phải chúng ta đang rất vui vẻ sao?" Hi Văn không khỏi sợ hãi, cô lui dần về phía sau.
" Vui vẻ. Tôi khinh đó, loại phụ nữ bán thân như cô mà cũng muốn chơi với tôi!".
Hi Văn tràn đầy thất vọng, cô lui dần đến khi đụng trúng cái cây phía sau, liền không còn đường lui.
"Chị có biết việc đau khổ hơn cái chết là gì không?" Mạn Nhu đi tới cô ta nắm lấy cổ tay Hi Văn.
Hi Văn nhìn Mạn Nhu dù cho cô có sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn rất quật cường.
" Mạn Nhu em đừng làm bậy, chúng ta từ từ nói chuyện".
Mạn Nhu để tay lên miệng, ám chỉ Hi Văn im lặng.
" Việc đau khổ hơn cái chết chính là sự thật. Cha của chị, Đào... Hi...Thành nhỉ?".
Đôi mắt Hi Văn mở to đầy chấn động, sao cô ta lại biết cha cô.
" Chưa vào đoạn chính mà, chị đừng ngạc nhiên thế".
"Ông ta là do TÔI ĐÂM CHẾT".
Mạn Nhu trừng mắt nhìn Hi Văn rồi cười đầy tự mãn.
Hi Văn nghe xong cô như rơi từ trên cao xuống vậy, nước mắt không biết từ bao giờ đó chảy trên gò má.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao...tại sao...tại sao mày lại làm vậy? Hả?" Hi Văn hét lớn, đôi mắt tràn đầy căm phẫn nhìn Mạn Nhu.
" Hôm đó tại tôi uống say quá nên không cẩn thận đâm trúng người, ai mờ có ngờ ông ta lại yếu thế liền nằm tại chỗ..." Mạn Nhu kể lại, không hề có chút nào ăn năn, cứ như đó không phải lỗi của mình.
"Mày có còn là người không? Ông ấy đã gây ra lỗi lầm gì chứ?" Hi Văn hét lên.
Nghe hung thủ giết cha kể lại từng chút, từng chút, cô như không thể nào kìm chế được cảm xúc.
Mạn Nhu bịt miệng lại, mắt mở to lên sau đó giơ tay lên like cho Hi Văn một cái.
" Phải rồi, bởi vì tôi còn là người nên lúc ông ta ở bệnh viện tôi còn tới thăm đấy. Đúng lúc gặp vợ ông ta, bà ta đáng lẽ sẽ sống đấy nhưng không may bà ta nghe lén biết được sự thật nên tôi đã đẩy bà ta xuống cầu thang.
Hazzzz, nào ngờ bà ta mạng lớn đến thế chỉ hôn mê không chết".
Hi Văn như sụp đổ nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng lại mà tiếp tục hỏi Mạn Nhu về những thắc mắc mà cô cùng Giai Kỳ và Quân Hạo đã từng điều tra được.
"Kẻ thế thân trong tù là do cô giết?" Hi Văn giọng rung rung hỏi.
"Giấy không gói được lửa. Nên giết để phòng ngừa hậu quả về sau thôi. Xem ra chị cũng điều tra được không ít nhỉ? Chỉ tiếc là chưa ngờ tới tôi lại là hung thủ" Mạn Nhu nhếch môi tự đắc về việc làm của mình.
"Vậy xe của Hạ Khang Dụ cũng là do cô điều khiển để đâm chết cha tôi?" Hi Văn đôi mắt lúc này đã đỏ ngầu nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cô không muốn mình trông thảm hại trước kẻ thù giết cha.
Mạn Nhu bất ngờ vỗ tay rồi cười lớn.
"No...no.. no. Dù gì chị cũng sắp chết nên tôi sẽ rủ lòng thương hại mà kể lại".
Mạn Nhu bắt đầu nhắm mắt, cô ta hồi tưởng về ngày hôm đó, ngày cha Hi Văn bị tai nạn.
####:###:#:#
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc xe Rolls-Royce Sweptail đang chạy băng băng trên đường lớn.
Mạn Nhu trên tay vẫn cầm theo chai rượu Tequila Ley 925 Diamante nhâm nhi từng chút.
"Đúng là xe sang của anh Dụ có khác, tốc độ đỉnh thật" Mạn Nhu cảm thán.
Hôm đó Hạ Khang Dụ đi nước ngoài công tác. Mạn Nhu biết thế liền mượn xe của Hạ Khang Dụ đi dự tiệc mục đích chính là để khoe mẽ
Nhưng vì rượu Mạn Nhu uống khá mạnh nên đầu óc cô ta ngày càng choáng váng. Mọi thứ trong mắt cô ta dần trở nên mờ nhạt. Một bóng đèn ở bên đường nhưng qua mắt kẻ say xỉn lại như có hàng chục bóng đèn vậy
Đến khi đi vào đường hầm, vì lo uống rượu mà không nhìn đường lại đang phóng với tốc độ rất nhanh nên "
Đùng", một tiếng động va chạm lớn phát ra, khói ngập cả nửa đường hầm.
Một lát sau, Mạn Nhu mặc bộ váy đỏ bước xuống, trên tay vẫn còn cầm theo chai rượu
Khi nhìn thấy mình tông trúng người thì Mạn Nhu hoảng sợ, cô liên tục nhìn xung quanh.
Đột nhiên một chiếc xe đi tới vì quá lúng túng Mạn Nhu liền ngồi xuống hai tay ôm lấy đầu để tránh tầm nhìn của người lái chiếc xe kia.
Sau khi chiếc xe đi qua, Mạn Nhu cũng thở phào nhưng nhìn thấy mình tông người cô liền chạy lại vào trong xe lấy giỏ sách định bấm gọi Hạ Khang Dụ nhờ giúp đỡ nhưng suy nghĩ một lát liền gọi nhờ Leon giúp cô giải quyết chuyện này....
#########
Quay trở về hiện tại, Mạn Nhu đi tới trước mặt Hi Văn đang còn chưa hết kinh ngạc mà kể tiếp.
"Nhờ có Leon giải quyết mà tôi hoàn toàn thoát được tội danh giết người".
" Cũng trong tối đó tôi đã phi tang tất cả chứng cứ liên quan. À đúng rồi, lúc đó anh Dụ có bắt gặp khoảnh khắc mà tôi tiêu hủy chứng cứ rồi đến vết thương trên đầu do đâm cha cô nữa nhưng mà nhờ khả năng bịa chuyện lưu loát anh Dụ không nghi ngờ mà còn quan tâm tôi đấy. Chiếc xe mà tôi lái đâm cha cô cũng được anh Dụ cho người sửa lại đấy." Mạn Nhu đầy tự hào kể lại thành tích của cô ta cho Hi Văn nghe.
"Chị dâu nói xem, như thế có được tính là đồng phạm không nhỉ?" Mạn Nhu đầy cợt nhã nhìn Hi Văn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro