Không liên quan...
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Ở một căn nhà hoang đơn sơ gần khu vực núi mà Hạ Gia tổ chức săn bắn.
" Thưa ngài, đã chuẩn bị xong xuôi. Chỉ cần ngài ra lệnh tôi lập tức tiến hành".
" Lui ra trước đi" Leon ra hiệu cho tên đàn em.
Mạn Nhu đi tới ôm lấy từ phía sau Leon, anh ta nhìn về khung cửa kính cũ nát, nở nụ cười.
"Lát nữa, tôi muốn nói chuyện với cô ta trước khi giết. Có được không?".
"Ừm, tùy em".
Leon quay lại, đáp lại cái ôm của Mạn Nhu còn không ngần ngại đặt lên môi cô một nụ hôn.
Leon hôn rất nhẹ nhàng, trân trọng. Cứ nghĩ chỉ đơn giản là môi chạm môi nên Mạn Nhu hoàn toàn không phản kháng nhưng ham muốn của một người đàn ông, muốn rồi lại muốn thêm. Leon bắt đầu muốn tách hàm răng của
Mạn Nhu ra, liền bị cô đẩy ra rồi xoay đầu sang nơi khác né tránh.
"Đợi xong việc, tôi sẽ là của anh, vội gì chứ".
"Là em nói đó" Leon vuốt nhẹ cái mũi cô.
Thật sự ngay từ lần đầu gặp anh đã yêu cô rất nhiều rồi. Vốn dĩ anh có thể trực tiếp cưỡng đoạt mà không cần cô đồng ý nhưng anh vẫn muốn Mạn Nhu tự nguyên hơn. Dù sao muốn duy trì một mối quan hệ thứ cần nhất vẫn là niềm tin và tình yêu. Tiếc là Mạn Nhu chỉ muốn lợi dụng anh để giết người con gái Hạ Khang Dụ yêu rồi đến bên cạnh Hạ Khang Dụ nhưng anh phải khiến cô đau lòng rồi.
Hạ Khang Dụ không chết, anh sẽ mãi mãi không có được Mạn Nhu.
Thù mới, nợ cũ hôm nay Leon nhất định sẽ trả cho Hạ Khang Dụ một lần. Dám lập kế khiến công ty anh trên bờ vực phá sản đến cả người con gái anh thích Hạ Khang Dụ cũng là người có được trái tim cô.
*********
Ở trong rừng, tuy đã rất cố gắng nhưng Hi Văn vẫn chẳng làm ăn được gì, một con cũng không bắt được, khuôn mặt hiện rõ sự thất vọng.
Hạ Khang Dụ kiên nhẫn nhìn Hi Văn, sau đó anh để cô ngồi im trong lòng, tay anh nắm lấy tay Hi Văn điều chỉnh tầm ngắm về phía con gà ở bụi cây phía trước.
"Em thấy con gà phía trước không?".
Hi Văn gật đầu, hết sức tập trung về phía con gà.
" Đầu tiên em dùng mắt làm thước ngắm. Sau đó tay trái nắm ốp lót tay dưới giữ cho mặt sung hướng lên trên.
Tay phải dùng ngón cái và ngón trỏ bóp then hãm cỡ thước ngắm, xê dịch cho mép trước cỡ thước ngắm khớp với vạch súng. Tay phải dùng ngón cái gạt cần định cách bắn và khóa an toàn".
Hạ Khang Dụ luôn cầm tay Hi Văn rất tỉ mỉ, cô cũng rất tập trung nghe theo lời hắn.
" Và Bắn".
Hạ Khang Dụ nói xong thì tiếng " Đùng" sau đó là con gà còn sống ban nãy đã chết.
Hi Văn thấy mình đã thành công thì mừng rỡ ôm lấy Hạ Khang Dụ.
"Làm được rồi. Yeah!!!!".
Hạ Khang Dụ mỉm cười hài lòng.
" Là anh chỉ em, vậy anh có thưởng không?".
Hạ Khang Dụ lưu manh đòi phần thưởng cho mình.
"Để tính sau nhé, gần hết giờ rồi mà chúng ta chỉ bắt được đúng 1 con cứ thế này còn lâu chúng ta mới có thịt thượng hạng miễn phí" Hi Văn đẩy Hạ Khang Dụ ra rồi đứng dậy đi về phía con gà.
Sau một hồi lâu, nhờ Hạ Khang Dụ cầm tay cô tận tình chỉ dạy mà thu được không ích chiến lợi phẩm.
Thời gian của cuộc thi săn bắn cũng đã kết thúc, Hi Văn vui mừng cùng Hạ Khang Dụ trở về biệt thư Samdi.
"À, Mạn Nhu không đến sao? Dạo này em không thấy cô ta xuất hiện nữa" Hi Văn thắc mắc hỏi Hạ Khang Dụ.
"Từ nay đừng nhắc đến hai chữ này nữa. Chúng ta và cô ta từ này không còn liên quan gì đến nhau" Hạ Khang Dụ không nặng không nhẹ, bình thản nó.
" Thưa ngài, đã chuẩn bị xong xuôi. Chỉ cần ngài ra lệnh tôi lập tức tiến hành".
" Lui ra trước đi" Leon ra hiệu cho tên đàn em.
Mạn Nhu đi tới ôm lấy từ phía sau Leon, anh ta nhìn về khung cửa kính cũ nát, nở nụ cười.
"Lát nữa, tôi muốn nói chuyện với cô ta trước khi giết. Có được không?".
"Ừm, tùy em".
Leon quay lại, đáp lại cái ôm của Mạn Nhu còn không ngần ngại đặt lên môi cô một nụ hôn.
Leon hôn rất nhẹ nhàng, trân trọng. Cứ nghĩ chỉ đơn giản là môi chạm môi nên Mạn Nhu hoàn toàn không phản kháng nhưng ham muốn của một người đàn ông, muốn rồi lại muốn thêm. Leon bắt đầu muốn tách hàm răng của
Mạn Nhu ra, liền bị cô đẩy ra rồi xoay đầu sang nơi khác né tránh.
"Đợi xong việc, tôi sẽ là của anh, vội gì chứ".
"Là em nói đó" Leon vuốt nhẹ cái mũi cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật sự ngay từ lần đầu gặp anh đã yêu cô rất nhiều rồi. Vốn dĩ anh có thể trực tiếp cưỡng đoạt mà không cần cô đồng ý nhưng anh vẫn muốn Mạn Nhu tự nguyên hơn. Dù sao muốn duy trì một mối quan hệ thứ cần nhất vẫn là niềm tin và tình yêu. Tiếc là Mạn Nhu chỉ muốn lợi dụng anh để giết người con gái Hạ Khang Dụ yêu rồi đến bên cạnh Hạ Khang Dụ nhưng anh phải khiến cô đau lòng rồi.
Hạ Khang Dụ không chết, anh sẽ mãi mãi không có được Mạn Nhu.
Thù mới, nợ cũ hôm nay Leon nhất định sẽ trả cho Hạ Khang Dụ một lần. Dám lập kế khiến công ty anh trên bờ vực phá sản đến cả người con gái anh thích Hạ Khang Dụ cũng là người có được trái tim cô.
*********
Ở trong rừng, tuy đã rất cố gắng nhưng Hi Văn vẫn chẳng làm ăn được gì, một con cũng không bắt được, khuôn mặt hiện rõ sự thất vọng.
Hạ Khang Dụ kiên nhẫn nhìn Hi Văn, sau đó anh để cô ngồi im trong lòng, tay anh nắm lấy tay Hi Văn điều chỉnh tầm ngắm về phía con gà ở bụi cây phía trước.
"Em thấy con gà phía trước không?".
Hi Văn gật đầu, hết sức tập trung về phía con gà.
" Đầu tiên em dùng mắt làm thước ngắm. Sau đó tay trái nắm ốp lót tay dưới giữ cho mặt sung hướng lên trên.
Tay phải dùng ngón cái và ngón trỏ bóp then hãm cỡ thước ngắm, xê dịch cho mép trước cỡ thước ngắm khớp với vạch súng. Tay phải dùng ngón cái gạt cần định cách bắn và khóa an toàn".
Hạ Khang Dụ luôn cầm tay Hi Văn rất tỉ mỉ, cô cũng rất tập trung nghe theo lời hắn.
" Và Bắn".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Khang Dụ nói xong thì tiếng " Đùng" sau đó là con gà còn sống ban nãy đã chết.
Hi Văn thấy mình đã thành công thì mừng rỡ ôm lấy Hạ Khang Dụ.
"Làm được rồi. Yeah!!!!".
Hạ Khang Dụ mỉm cười hài lòng.
" Là anh chỉ em, vậy anh có thưởng không?".
Hạ Khang Dụ lưu manh đòi phần thưởng cho mình.
"Để tính sau nhé, gần hết giờ rồi mà chúng ta chỉ bắt được đúng 1 con cứ thế này còn lâu chúng ta mới có thịt thượng hạng miễn phí" Hi Văn đẩy Hạ Khang Dụ ra rồi đứng dậy đi về phía con gà.
Sau một hồi lâu, nhờ Hạ Khang Dụ cầm tay cô tận tình chỉ dạy mà thu được không ích chiến lợi phẩm.
Thời gian của cuộc thi săn bắn cũng đã kết thúc, Hi Văn vui mừng cùng Hạ Khang Dụ trở về biệt thư Samdi.
"À, Mạn Nhu không đến sao? Dạo này em không thấy cô ta xuất hiện nữa" Hi Văn thắc mắc hỏi Hạ Khang Dụ.
"Từ nay đừng nhắc đến hai chữ này nữa. Chúng ta và cô ta từ này không còn liên quan gì đến nhau" Hạ Khang Dụ không nặng không nhẹ, bình thản nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro