Lạnh lùng thật...
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Ở căn nhà hoang đơn sơ gần biệt thự Sadim nơi diễn ra tiệc sinh nhật phu nhân Cẩn
Tất cả thuộc hạ của Leon có khoảng 10 tên được trang bị vũ khí đầy đủ gồm cả súng và dao thủ sẵn trong người, ngoài ra còn có Liu và Minh Mẫn cũng được trang bị cho hai khẩu súng lục, chỉ đợi lệnh của Leon là sẽ hành động.
Leon đi tới chỗ ghế sofa Mạn Nhu đang ngồi, trên tay cô là một con dao sắt nhọn, bóng loáng.
Mạn Nhu dùng một chiếc khăn màu trắng ngà lau đi lau lại phần sắc nhọn nhất của con dao, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết chị bằng con dao này, chỉ khi chị chết anh Dụ mới trở lại là của riêng tôi. Anh Dụ là của tôi dù là ai cũng đừng hòng cướp anh ấy. Mạn Nhu nghĩ trong đầu.
Leon thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào con dao không ngừng lau đi lau, lau lại thì cười khổ trong lòng.
Chỉ vì Hạ Khang Dụ mà em có thể tàn nhẫn đến mức này, xem ra em rất yêu hắn nhưng có vẻ em không hề biết tôi cũng yêu em, vì em tôi cũng có thể làm tất cả như em làm tất cả vì Hạ Khang Dụ vậy. Leon nghĩ trong đầu
Sau đó, Leon ngồi xuống cạnh Mạn Nhu, cầm lấy con dao của cô để sang một bên. Rồi cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của Mạn Nhu
Mạn Nhu hơi bất ngờ rồi đẩy Leon ra, cô đứng dậy tiện thể cầm theo con dao mà Leon lấy đi khi nãy.
" Tôi có chuyện cần giải quyết với Đào Hi Văn, tôi đi trước. Lát nữa khi nghe tiếng súng anh hãy dẫn người vào sau" Mạn Nhu lạnh lùng nhìn người giúp mình không chút cảm xúc.
Leon hơi hụt hẫng nhưng vẫn cười mỉm, hai tay để thoải mái trên thành ghế sofa.
"Được. Em dẫn thêm 3 tên thuộc hạ và hai người phụ nữ kia đi".
Mạn Nhu liền xoay người rời đi không hề nhìn lại dù một lần nhưng được vài bước người ngồi trên sofa liền cất tiếng.
"Cẩn thận, đừng để bị thương. Tôi lo cho em".
Mạn Nhu nghe anh ta nói thế, gương mặt vẫn không chút cảm xúc gì tiếp tục rời đi mà không một cái gật đầu, không quay lại nhìn lấy một cái huống chi là một lời cảm ơn dài như thế.
"Lạnh lùng thật đấy!!" Sự thất vọng xen lẫn buồn bã vì không giữ được cảm xúc mà hiện rõ lên gương mặt Leon.
Ở trên lầu của biệt thự, trong một căn phòng kín.
"Thuộc hạ tôi vừa báo cáo, có hai tên ở trên đồi đang lén lút theo dõi bữa tiệc, hơn nữa bọn chúng đều mang súng theo" Lục Siêu giọng bình thường như đây là chuyện không nghiêm trọng.
" Còn nữa tên Leon vốn chưa hề ra nước ngoài, chỉ là dàn cảnh qua mắt chúng ta"
Kẻ làm trong xã hội đen, một thế giới khác những việc này xảy ra như cơm bữa còn gì để sợ hãi đến mức phải tỏ ra nghiêm trọng.
Hạ Khang Dụ vẫn ngồi im, tay hắn cầm một ly rượu lắc nhẹ.
"Cậu tính sao?. Có muốn tôi xử lí hắn ngay và luôn không?".
"Không vội, tôi muốn xem mục đích của bọn chúng là gì và cũng muốn xem rốt cuộc kẻ gây loạn trên địa bàn của tôi có phải là tên Leon hay không!!".
"Cậu chỉ cần cho người canh chừng bọn chúng là được".
Lục Siêu nhìn Hạ Khang Dụ đang đưa ly rượu lên uống, thì cười khoái chí.
Quả không hổ danh là Dụ của Siêu, thâm quá đi nhưng Siêu thích.
"Dụ ơi, Dụ thâm quá à" Lục Siêu đi tới ngồi cạnh Hạ Khang Dụ.
"Cút đi. Tính cách này của cậu không sớm thì muộn người ta cũng tưởng là bóng" Hạ Khang Dụ tàn nhẫn nói với
Lục Siêu.
Tất cả thuộc hạ của Leon có khoảng 10 tên được trang bị vũ khí đầy đủ gồm cả súng và dao thủ sẵn trong người, ngoài ra còn có Liu và Minh Mẫn cũng được trang bị cho hai khẩu súng lục, chỉ đợi lệnh của Leon là sẽ hành động.
Leon đi tới chỗ ghế sofa Mạn Nhu đang ngồi, trên tay cô là một con dao sắt nhọn, bóng loáng.
Mạn Nhu dùng một chiếc khăn màu trắng ngà lau đi lau lại phần sắc nhọn nhất của con dao, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Hôm nay tôi nhất định sẽ giết chết chị bằng con dao này, chỉ khi chị chết anh Dụ mới trở lại là của riêng tôi. Anh Dụ là của tôi dù là ai cũng đừng hòng cướp anh ấy. Mạn Nhu nghĩ trong đầu.
Leon thấy cô cứ nhìn chăm chăm vào con dao không ngừng lau đi lau, lau lại thì cười khổ trong lòng.
Chỉ vì Hạ Khang Dụ mà em có thể tàn nhẫn đến mức này, xem ra em rất yêu hắn nhưng có vẻ em không hề biết tôi cũng yêu em, vì em tôi cũng có thể làm tất cả như em làm tất cả vì Hạ Khang Dụ vậy. Leon nghĩ trong đầu
Sau đó, Leon ngồi xuống cạnh Mạn Nhu, cầm lấy con dao của cô để sang một bên. Rồi cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của Mạn Nhu
Mạn Nhu hơi bất ngờ rồi đẩy Leon ra, cô đứng dậy tiện thể cầm theo con dao mà Leon lấy đi khi nãy.
" Tôi có chuyện cần giải quyết với Đào Hi Văn, tôi đi trước. Lát nữa khi nghe tiếng súng anh hãy dẫn người vào sau" Mạn Nhu lạnh lùng nhìn người giúp mình không chút cảm xúc.
Leon hơi hụt hẫng nhưng vẫn cười mỉm, hai tay để thoải mái trên thành ghế sofa.
"Được. Em dẫn thêm 3 tên thuộc hạ và hai người phụ nữ kia đi".
Mạn Nhu liền xoay người rời đi không hề nhìn lại dù một lần nhưng được vài bước người ngồi trên sofa liền cất tiếng.
"Cẩn thận, đừng để bị thương. Tôi lo cho em".
Mạn Nhu nghe anh ta nói thế, gương mặt vẫn không chút cảm xúc gì tiếp tục rời đi mà không một cái gật đầu, không quay lại nhìn lấy một cái huống chi là một lời cảm ơn dài như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lạnh lùng thật đấy!!" Sự thất vọng xen lẫn buồn bã vì không giữ được cảm xúc mà hiện rõ lên gương mặt Leon.
Ở trên lầu của biệt thự, trong một căn phòng kín.
"Thuộc hạ tôi vừa báo cáo, có hai tên ở trên đồi đang lén lút theo dõi bữa tiệc, hơn nữa bọn chúng đều mang súng theo" Lục Siêu giọng bình thường như đây là chuyện không nghiêm trọng.
" Còn nữa tên Leon vốn chưa hề ra nước ngoài, chỉ là dàn cảnh qua mắt chúng ta"
Kẻ làm trong xã hội đen, một thế giới khác những việc này xảy ra như cơm bữa còn gì để sợ hãi đến mức phải tỏ ra nghiêm trọng.
Hạ Khang Dụ vẫn ngồi im, tay hắn cầm một ly rượu lắc nhẹ.
"Cậu tính sao?. Có muốn tôi xử lí hắn ngay và luôn không?".
"Không vội, tôi muốn xem mục đích của bọn chúng là gì và cũng muốn xem rốt cuộc kẻ gây loạn trên địa bàn của tôi có phải là tên Leon hay không!!".
"Cậu chỉ cần cho người canh chừng bọn chúng là được".
Lục Siêu nhìn Hạ Khang Dụ đang đưa ly rượu lên uống, thì cười khoái chí.
Quả không hổ danh là Dụ của Siêu, thâm quá đi nhưng Siêu thích.
"Dụ ơi, Dụ thâm quá à" Lục Siêu đi tới ngồi cạnh Hạ Khang Dụ.
"Cút đi. Tính cách này của cậu không sớm thì muộn người ta cũng tưởng là bóng" Hạ Khang Dụ tàn nhẫn nói với
Lục Siêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro