Một lần đặt cược
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
Nhưng điều mà Quân Hạo không ngờ, Hạ Khang Dụ lại bỏ tiền ra mua lại cổ phần của công ty sắp phá sản
"Chuyện này cậu đừng lo, công ty nhà tớ, tớ sẽ tự giải quyết. Còn việc của cậu là tập trung điều tra tìm ra hung thủ sát hại cha mình" Quân Hạo mỉm cười như đó là chuyện bình thường
Chuyện nhà anh, anh có thể tự lo được. Anh chỉ mong Hi Văn sẽ ổn khi biết được cha mình không phải chết vì tai nạn mà bị sát hại.
Mọi người ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc rồi sau đó đều rời đi.
Giai Kỳ và Quân Hạo cùng nhau ra về chung, họ cùng nhau đi trên một con đường
"Quân Hạo, cậu không định nói với Hi Văn sao?" Giai Kỳ nhìn Quân Hạo đang đi bên cạnh mình
"Chuyện gì?" Dù thừa biết Giai Kỳ muốn nói gì nhưng anh vẫn lảng tránh
"Đừng tự lừa bản thân mình nữa. Cậu thích Văn Văn không phải sao?... Từ hành động đến ánh mắt đều si tình như thế đến kẻ ngốc còn nhìn ra cậu thích Văn Văn" Giai Kỳ dừng lại cô đứng đối diện với Quân Hạo chặn ngang đường đi của anh
" Vậy thì sao chứ. Hi Văn đã kết hôn rồi" Quân Hạo thở dài, đẩy Giai Kỳ sang một bên rồi đi tiếp
"Vậy nếu Hi Văn không yêu chồng của cậu ấy, cậu ấy kết hôn vì bị ép buộc thì sao?... Cậu có đủ can đảm để dành lại cô ấy không?" Giai Kỳ lại lần nữa chắn trước đường đi của Quân Hạo
Nghe Giai Kỳ nói anh khá bất ngờ. Anh vừa vui lại vừa buồn. Vui vì bản thân vẫn còn cơ hội nhưng cũng buồn vì sợ Hi Văn sẽ không chấp nhận anh
Thế là Quân Hạo lại tiếp tục tránh Giai Kỳ và đi sang hướng khác
" Cậu thích Văn Văn lâu như thế. Chẳng lẽ đến can đảm theo đuổi cậu ấy một lần cũng không có sao? Cậu định cứ thế nhường Văn Văn cho người khác sao?...."
Quân Hạo nghe Giai Kỳ nói thế, anh đột nhiên dừng lại
Đúng thế anh thích Văn Văn đã 6 năm rồi
6 năm anh chỉ dám dành tình yêu cho Văn Văn một cách thầm lặng
Giai Kỳ có lẽ đã đúng, anh nên một lần đặt cược, tin rằng tình yêu của anh có thể cảm động được Hi Văn, tin rằng cô sẽ chấp nhận anh
Quân Hạo dừng lại, anh đi về phía Giai Kỳ giữ chặt lấy hai bả vai cô
" Giai Kỳ, cậu nói đúng. Tớ sẽ theo đuổi Văn Văn" Anh nói với ánh mắt đầy sự kiên định, đầy hi vọng bởi lần này Quân Hạo thật sự không muốn bỏ lỡ Hi Văn nữa, không muốn tiếp tục nhìn cô bên người khác
Hi Văn trở về biệt thự thì trời cũng đã tối. Hôm nay cô thật sự rất mệt, cô không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa nhưng mọi điều cô mong muốn hoàn toàn trái với thực tế
Vừa bước vào nhà, cô đã gặp Mạn Nhu đang ngồi kê đầu mình vào vai Hạ Khang Dụ cùng nhau xem tivi
Từ bóng lưng phía sau, cô thấy được họ rất hạnh phúc với nhau, trông rất xứng đôi
Chưa bao giờ cô có cảm giác bản thân thừa thãi như lúc này
Mạn Nhu vừa xoay đầu lại thì liền thấy Hi Văn đang ở phía sau
" Chị Hi Văn về ạ. Hôm nay em và anh Dụ đã ăn cơm trước rồi. Anh Dụ và em có chừa cơm lại cho chị đó ạ, có gì chị xuống bếp ăn nha"
"Chị đừng hiểu lầm nha. Em và anh Dụ đã cùng nhau xem phim như thế này từ lúc còn nhỏ rồi ạ đến giờ cũng thành thói quen"
Hi Văn không trả lời, cô chỉ im lặng rời đi. Hi Văn trở về phòng của bọn họ
Còn ả Mạn Nhu thì tâm trạng rất vui vẻ vì đã thành công chia rẽ hai người họ ở bên nhau. Dù sớm hay muộn anh
Dụ chỉ được thuộc về một mình ả. Mạn Nhu nghĩ
Mọi hành động của cô từ lúc bước vào đều luôn có một ánh mắt dõi theo, hắn không nói chỉ nhìn theo cô
"Anh Dụ ơi, chúng ta xem phim tiếp đi ạ" Ả vòng tay ôm lấy bắp tay của Hạ Khang Dụ
"Khuya rồi, em về đi" Hạ Khang Dụ đứng dậy rồi lạnh lùng đi lên phòng
"Mới 8h mà" Ả nhìn lên đồng hồ rồi nghĩ thầm. Hai tay nắm vào nhau tức giận
Nếu không phải tại "Nó" về sớm thì hiện tại ả và anh Dụ vẫn đang vui vẻ cùng nhau xem phim
Dù có tức giận nhưng không còn cách nào khác ả đành hậm hực rời đi
"Chuyện này cậu đừng lo, công ty nhà tớ, tớ sẽ tự giải quyết. Còn việc của cậu là tập trung điều tra tìm ra hung thủ sát hại cha mình" Quân Hạo mỉm cười như đó là chuyện bình thường
Chuyện nhà anh, anh có thể tự lo được. Anh chỉ mong Hi Văn sẽ ổn khi biết được cha mình không phải chết vì tai nạn mà bị sát hại.
Mọi người ngồi nói chuyện với nhau thêm một lúc rồi sau đó đều rời đi.
Giai Kỳ và Quân Hạo cùng nhau ra về chung, họ cùng nhau đi trên một con đường
"Quân Hạo, cậu không định nói với Hi Văn sao?" Giai Kỳ nhìn Quân Hạo đang đi bên cạnh mình
"Chuyện gì?" Dù thừa biết Giai Kỳ muốn nói gì nhưng anh vẫn lảng tránh
"Đừng tự lừa bản thân mình nữa. Cậu thích Văn Văn không phải sao?... Từ hành động đến ánh mắt đều si tình như thế đến kẻ ngốc còn nhìn ra cậu thích Văn Văn" Giai Kỳ dừng lại cô đứng đối diện với Quân Hạo chặn ngang đường đi của anh
" Vậy thì sao chứ. Hi Văn đã kết hôn rồi" Quân Hạo thở dài, đẩy Giai Kỳ sang một bên rồi đi tiếp
"Vậy nếu Hi Văn không yêu chồng của cậu ấy, cậu ấy kết hôn vì bị ép buộc thì sao?... Cậu có đủ can đảm để dành lại cô ấy không?" Giai Kỳ lại lần nữa chắn trước đường đi của Quân Hạo
Nghe Giai Kỳ nói anh khá bất ngờ. Anh vừa vui lại vừa buồn. Vui vì bản thân vẫn còn cơ hội nhưng cũng buồn vì sợ Hi Văn sẽ không chấp nhận anh
Thế là Quân Hạo lại tiếp tục tránh Giai Kỳ và đi sang hướng khác
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Cậu thích Văn Văn lâu như thế. Chẳng lẽ đến can đảm theo đuổi cậu ấy một lần cũng không có sao? Cậu định cứ thế nhường Văn Văn cho người khác sao?...."
Quân Hạo nghe Giai Kỳ nói thế, anh đột nhiên dừng lại
Đúng thế anh thích Văn Văn đã 6 năm rồi
6 năm anh chỉ dám dành tình yêu cho Văn Văn một cách thầm lặng
Giai Kỳ có lẽ đã đúng, anh nên một lần đặt cược, tin rằng tình yêu của anh có thể cảm động được Hi Văn, tin rằng cô sẽ chấp nhận anh
Quân Hạo dừng lại, anh đi về phía Giai Kỳ giữ chặt lấy hai bả vai cô
" Giai Kỳ, cậu nói đúng. Tớ sẽ theo đuổi Văn Văn" Anh nói với ánh mắt đầy sự kiên định, đầy hi vọng bởi lần này Quân Hạo thật sự không muốn bỏ lỡ Hi Văn nữa, không muốn tiếp tục nhìn cô bên người khác
Hi Văn trở về biệt thự thì trời cũng đã tối. Hôm nay cô thật sự rất mệt, cô không muốn suy nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa nhưng mọi điều cô mong muốn hoàn toàn trái với thực tế
Vừa bước vào nhà, cô đã gặp Mạn Nhu đang ngồi kê đầu mình vào vai Hạ Khang Dụ cùng nhau xem tivi
Từ bóng lưng phía sau, cô thấy được họ rất hạnh phúc với nhau, trông rất xứng đôi
Chưa bao giờ cô có cảm giác bản thân thừa thãi như lúc này
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mạn Nhu vừa xoay đầu lại thì liền thấy Hi Văn đang ở phía sau
" Chị Hi Văn về ạ. Hôm nay em và anh Dụ đã ăn cơm trước rồi. Anh Dụ và em có chừa cơm lại cho chị đó ạ, có gì chị xuống bếp ăn nha"
"Chị đừng hiểu lầm nha. Em và anh Dụ đã cùng nhau xem phim như thế này từ lúc còn nhỏ rồi ạ đến giờ cũng thành thói quen"
Hi Văn không trả lời, cô chỉ im lặng rời đi. Hi Văn trở về phòng của bọn họ
Còn ả Mạn Nhu thì tâm trạng rất vui vẻ vì đã thành công chia rẽ hai người họ ở bên nhau. Dù sớm hay muộn anh
Dụ chỉ được thuộc về một mình ả. Mạn Nhu nghĩ
Mọi hành động của cô từ lúc bước vào đều luôn có một ánh mắt dõi theo, hắn không nói chỉ nhìn theo cô
"Anh Dụ ơi, chúng ta xem phim tiếp đi ạ" Ả vòng tay ôm lấy bắp tay của Hạ Khang Dụ
"Khuya rồi, em về đi" Hạ Khang Dụ đứng dậy rồi lạnh lùng đi lên phòng
"Mới 8h mà" Ả nhìn lên đồng hồ rồi nghĩ thầm. Hai tay nắm vào nhau tức giận
Nếu không phải tại "Nó" về sớm thì hiện tại ả và anh Dụ vẫn đang vui vẻ cùng nhau xem phim
Dù có tức giận nhưng không còn cách nào khác ả đành hậm hực rời đi
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro