Mặt Trời Của Riêng Anh

Một thắng ngu.

Đồng Đinh

2024-09-23 15:46:47



"Anh Dụ, anh gọi em sao?" Mạn Nhu quỳ dưới đất ôm lấy chân hắn mà tha thiết hỏi.

Trong mắt Hạ Khang Dụ lúc này không có một chút ấm áp, hắn đẩy mạnh Mạn Nhu ra.

" Chết cũng cần có đôi có cặp. Tao cho hai đứa bay toại nguyện, xuống địa ngục cùng nhau".

Anh Dụ ơi...anh Dụ không cần Nhu Nhu thật sao?...

" Anh Dụ hối hận...khi...nhận nuôi Nhu Nhu sao?..."

Mạn Nhu bò đến gần Hạ Khang Dụ, đưa ánh mắt chứa đầy sự mất mát, tha thiết, mong chờ lại như không nhìn vào đôi mắt không có lấy một tia sáng của Hạ Khang Dụ.

'Mẹ kiếp nhà em!! Tên khốn đó không cần em, không yêu em, em mù hay điếc hả?" Leon gắng lên từng chữ, mặt đầy giận dữ và bất lực.

Anh ta rất muốn xem trong đầu Mạn Nhu đang nghĩ gì, tại sao lại cố chấp đến thế. Anh vì cô mà chấp nhận tất cả mọi việc từ việc bị cô lợi dụng, sự lạnh lùng từ cô đến cả việc sẵn sàng loại bỏ những thứ cản trở nhưng khốn nạn là cô chưa từng quay lại nhìn anh, quan tâm anh dù chỉ một lần.

Mạn Nhu cười khỉnh rồi tàn nhẫn mà nói.

" Anh im đi. Tôi không cần anh phán xét".

Kẻ ngu như anh thì hiểu gì, bị tôi lợi dụng còn không biết. Tôi thích anh Dụ, muốn anh thay tôi giết Đào Hi Văn để trở về bên cạnh anh Dụ...anh nghe rõ chưa?". Mạn Nhu đưa đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận nhìn Leon đang chật vật nằm trên đất mà nhấn mạnh từ chưa mình thốt lên một cách rõ ràng nhất.

Leon nhếch môi, dáng vẻ của kẻ bất cần nhưng lại đầy thoả mãn khi có được câu trả lời chân thật từ người con gái mình yêu.

Nhưng thật ra sâu trong thâm tâm anh ta là nỗi đau không tả sao tả xiết.

Vì yêu mà hi sinh, không màng tất cả để ở bên cạnh giúp đỡ cô trả thù để đổi lại vài câu nói vô tình này, trái tim Leon như chết lặng, không còn nhịp đập.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Em nói đúng là tôi ngu...Một thằng ngu...cuối cùng chỉ là một thằng ngu...!"

Leon cứ thế mà thở dài yếu ớt rồi tự thốt lên những từ chế giễu bản thân.

Chính người phụ nữ anh ta yêu, vì Hạ Khang Dụ mà đến với anh ta cũng vì Hạ Khang Dụ mà trở mặt, quay lưng với anh.

Một câu nói của Mạn Nhu không là gì đối với người khác nhưng lại là tất cả với Leon.

Một người giàu có, quyền lực nhưng chỉ vì phải lòng một người xa lạ từ cái nhìn đầu tiên, không tiếc hi sinh mọi thứ vì họ, cho đến khi chết đi một ánh mắt thương tiếc dành cho anh cũng không có.

Một màn này diễn ra trước mắt Hạ Khang Dụ, hắn vẫn thế, khuôn mặt đầy chết chóc dường như không hề quan tâm đến việc bọn họ đang tranh cãi.

Đùng" Tiếng súng lại lần nữa vang lên.

Vẫn tư thế nằm dưới đất đó, bị giữ chặt đó nhưng mà người thì đã tắt thở. Một viên đạn không hề nhận nhượng mà xuyên thẳng vào giữa đầu Leon khiến anh ta chết tại chỗ nhưng khoé môi lại cong lên.

Có lẽ anh ta không hối hận khi đã giúp Mạn Nhu và có lẽ Mạn Nhu cũng sẽ không bao giờ biết được rằng cũng đã từng có một người yêu mình nhiều đến như thế....

Đôi vai cô ta run rẩy, hai tay ôm đầu mình. Cứ nghĩ cô ta sẽ khóc thét lên vì sợ nhưng không Mạn Nhu đã cười. Một nụ cười man rợn không thể diễn tả bằng lời.

Trong miệng cô ta cũng không ngừng lẩm bẩm một câu nói.

" Chết rồi...chết...rồi....chết...chết...hahahaha...hahahaha...".

Mặc kệ Mạn Nhu lúc này tinh thần có không ổn định, Hạ Khang Dụ vẫn lạnh lùng chỉa thẳng cây súng vào đầu cô ta.

" Cô cũng chết đi..."

Đùng" Một viên đạn khác lại được bắn ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng Mạn Nhu chưa chết, cô ta vẫn ngồi đó lẩm nhẩm.

Cũng may Lục Siêu đã kịp giữ Hạ Khang Dụ lại, viên đạn cứ thế xẹt ngang qua mặt Mạn Nhu để lại một viết xước rồi đâm thẳng vào cái cây to phía sau.

Lục Siêu cũng đã gọi cho người tới giúp nhưng mãi vẫn chưa đến.

Lục Siêu ngăn Hạ Khang Dụ lại, không phải vì anh muốn cứu Mạn Nhu mà vì lo cho người anh em của mình mất đi lí trí, làm ra nhiều điều đáng sợ hơn.

" Khốn kiếp! Muốn chết!!" Hạ Khang Dụ nhìn Lục Siêu đang giành co với mình.

Nghe tớ nói, cậu mau tới bệnh viện đi. Mọi chuyện để tớ giải quyết"

Hạ Khang Dụ không hề nghe lọt tai chữ nào, hiện tại hắn chỉ muốn giết chết những kẻ đã làm vợ hắn ra nông nỗi này.

Đúng lúc này, người Lục Siêu cần đã tới. Ngoài vợ của Hạ Khang Dụ ra, người có thể trấn an hắn chỉ có thể là mẹ của hắn.

Cẩn Mai đi vào, nhìn một màn máu me trước mặt thì không khỏi sợ hãi, bà lấy tay che miệng, đôi mắt đẩy khiếp đảng.

Nhưng bà vẫn tự an ủi mình rồi Phu nhân Cẩn đi tới gần Hạ Khang Dụ, bà cầm lấy tay con trai mình.

Khang Dụ, nghe mẹ dừng lại đi. Vào bệnh viện với Văn Văn nào, con bé đang đợi con" Phu nhân Cẩn nhẹ nhàng khuyên nhủ đứa con trai đang mất kiếm soát của mình.

Hạ Khang Dụ hất tay bà ra, hắn nghiến răng mà nói.

" Làm ơn đi, mẹ đừng lúc nào cũng như thế"

" Lúc mẹ bị ông ta đánh, tôi muốn giúp mẹ nên đã đánh lại ông ta còn mẹ thì sao, lúc nào cũng chỉ biết khuyên tôi đừng như này như nọ...".

" Bây giờ vợ tôi bị bọn nó tàn nhẫn đánh thậm chí còn vì tôi mà bị bắn, mẹ cũng khuyên tôi dừng lại sao?".

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mặt Trời Của Riêng Anh

Số ký tự: 0