Xuất viện
Đồng Đinh
2024-09-23 15:46:47
"Đi nghỉ ngơi đi, mẹ biết gần đây con ngủ không được".
"Con không sao, mẹ về đi".
...
Cánh tay Hạ Khang Dụ đang nắm đột nhiên cử động nhẹ, ngón cái hơi nhấc nhẹ lên, điều này Hạ Khang Dụ có thể cảm nhận được.
Hắn nhếch nhẹ mày, đưa đôi mắt nhuốm mệt mỏi vì mất ngủ mà nhìn vào gương mặt rồi đôi mắt đang nheo lại của cô, tay hắn cũng vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn hơn.
Phu nhân Cẩn đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, bà vui mừng mà nhấn chuông gọi bác sĩ ở đầu giường.
Hi Văn từ từ mở đôi mắt nặng trĩu đã nhắm lại rất lâu của mình ra. Hình ảnh mờ mờ của trần nhà ngày càng hiện rõ trong mắt cô, tiếp đó cô đưa mắt chậm rãi nhìn xung quanh thì thấy phu nhân Cẩn mặt đầy lo lắng cho mình.
" Văn Văn tỉnh rồi. Tốt quá, tốt quá" Bà cười vui vẻ, nắm lấy tay cô.
Điều này khiến Hi Văn rất vui nhưng trong lòng lại đầy hụt hẫng.
Trong vô thức cô đã nghĩ người ở bên cạnh nắm tay cô sẽ là Hạ Khang Dụ nhưng mà hắn lại không ở đây...
" Mẹ...Dụ...đâu rồi ạ?" Vừa mới tỉnh dậy nên Hi Văn còn khá yếu, cô cố gắng thều thào hỏi.
Khang Dụ bận công việc vừa mới đi...Con nghỉ ngơi trước, lát nữa mẹ gọi cho Khang Dụ tới..." Phu nhân Cẩn không tự nhiên mà kiếm cớ.
Khi thấy Hi Văn từ từ mở mắt ra, Hạ Khang Dụ đã rất vui mừng mà khoé miệng cong lên nhưng không hiểu sao, hắn lại đứng dậy rời đi còn nhờ mẹ mình kiếm cớ giúp.
Hi Văn không nói gì, cô chỉ mỉm cười nhìn mẹ rồi nhắm nghiền đôi mắt lại thiếp đi.
Đến khi bác sĩ vào, nghe phu nhân Cẩn nói, ông cũng kiểm tra lại tổng quát rồi nói.
'Tiểu thư hiện đã tỉnh lại. Các vết thương cũng hồi phục rất tốt, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian là được..."
" Vết thương do đạn bắn vẫn chưa hồi phục nên không được vận động, di chuyển mạnh tránh ảnh hưởng đến vết thương"
Phu nhân Cẩn gật đầu, vui vẻ đồng ý.
*************
Tin tốt nối đuôi nhau đến, ngay hôm sau Hạ Khang Dụ cũng nhận được tin mẹ của Hi Văn, bà Văn Miêu Miêu cũng đã tỉnh dậy sau thời gian dài hôn mê sâu.
Hắn liền sắp xếp mua một biệt thự nhỏ, còn thuê một điều dưỡng tốt nhất thành phố tới chăm sóc cho mẹ Hi Văn, đợi đến khi cô hoàn toàn bình phục sẽ cho người đến đón cô về ở cùng mẹ mình.
************
Hi Văn tỉnh dậy cũng đã được hơn một tháng, cơ thể đã bình phục không ít chỉ có vết thương ở ngực lâu lâu sẽ nhói nhẹ, là di chứng của việc bị súng bắn.
Bác sĩ cũng đã cho phép cô được xuất viện.
Hôm xuất viện, có rất nhiều người đến chúc mừng cô.
Phu nhân Cẩn, Quân Hạo và Giai Kỳ những người thân thiết đều tới đủ cả, chỉ riêng Hạ Khang Dụ là không tới.
Trong suốt thời gian cô tỉnh lại, Hi Văn thậm chí còn chưa được gặp mặt hắn.
Mỗi lần hỏi đến, phu nhân Cẩn chỉ nói Hạ Khang Dụ bận rộn công việc không tới thăm được, dù cho có cố gặng hỏi thì vẫn chỉ nhận được một câu trả lời đó.
'Đợi Văn Văn khoẻ hẵng, tớ sẽ dẫn cậu đi ăn những món cậu thích có được không? " Giai Kỳ bất ngờ lên tiếng.
Hi Văn cũng vui vẻ gật đầu đồng ý nhưng mà trong lòng lại trùng xuống không ít.
Rốt cuộc Hạ Khang Dụ tại sao lại không tới?
Hi Văn đưa mắt nhìn phu nhân Cẩn muốn hỏi điều gì đó liền bị bà nhanh chóng nắm bắt được mà nói trước.
" Giai Kỳ giúp ta mang đồ ra xe nhé!!"
Vâng ạ"
" Còn Quân Hạo, cháu giúp ta dìu Hi Văn ra ngoài nhé"
Quân Hạo vui vẻ đồng ý.
Nói rồi phu nhân Cẩn và Giai Kỳ rời đi trước.
Nhìn mọi người rời đi, Quân Hạo cũng mau chóng tiến tới đỡ lấy Hi Văn dìu cô đi.
Đi được một đoạn, Quân Hạo đầy áy náy mà nói.
'Xin lỗi vì hôm đó đã đẩy cậu vào nguy hiểm"
' Tớ không sao. Đều là chuyện không ai muốn, cậu đừng tự trách mình" Hi Văn thoải mái mà nói.
Cô không muốn để Quân Hạo phải tự áy náy bởi anh cũng không hề biết Mạn Nhu sẽ hành động như vậy.
Quân Hạo nhếch môi đầy châm biếm bản thân nhưng rất nhanh lại quay về dáng vẻ yên tĩnh thường ngày nhanh chóng nói tiếp.
" Còn nữa, nhờ cậu gửi lời cảm ơn đến Hạ Khang Dụ. Nhờ anh ta mà công ty tớ đã được cứu..."
Hi Văn hơi ngớ người không biết nên nhận lời hay không vì chính cô cũng chẳng gặp được Hạ Khang Dụ làm sao có thể chuyển lời đây.
Đi nhanh thôi, mọi người đang đợi chúng ta"
Hi Văn cố gắng bước đi nhanh hơn, cô không muốn nghĩ tới cái tên Hạ Khang Dụ chết tiệt đó nữa.
"Con không sao, mẹ về đi".
...
Cánh tay Hạ Khang Dụ đang nắm đột nhiên cử động nhẹ, ngón cái hơi nhấc nhẹ lên, điều này Hạ Khang Dụ có thể cảm nhận được.
Hắn nhếch nhẹ mày, đưa đôi mắt nhuốm mệt mỏi vì mất ngủ mà nhìn vào gương mặt rồi đôi mắt đang nheo lại của cô, tay hắn cũng vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn hơn.
Phu nhân Cẩn đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, bà vui mừng mà nhấn chuông gọi bác sĩ ở đầu giường.
Hi Văn từ từ mở đôi mắt nặng trĩu đã nhắm lại rất lâu của mình ra. Hình ảnh mờ mờ của trần nhà ngày càng hiện rõ trong mắt cô, tiếp đó cô đưa mắt chậm rãi nhìn xung quanh thì thấy phu nhân Cẩn mặt đầy lo lắng cho mình.
" Văn Văn tỉnh rồi. Tốt quá, tốt quá" Bà cười vui vẻ, nắm lấy tay cô.
Điều này khiến Hi Văn rất vui nhưng trong lòng lại đầy hụt hẫng.
Trong vô thức cô đã nghĩ người ở bên cạnh nắm tay cô sẽ là Hạ Khang Dụ nhưng mà hắn lại không ở đây...
" Mẹ...Dụ...đâu rồi ạ?" Vừa mới tỉnh dậy nên Hi Văn còn khá yếu, cô cố gắng thều thào hỏi.
Khang Dụ bận công việc vừa mới đi...Con nghỉ ngơi trước, lát nữa mẹ gọi cho Khang Dụ tới..." Phu nhân Cẩn không tự nhiên mà kiếm cớ.
Khi thấy Hi Văn từ từ mở mắt ra, Hạ Khang Dụ đã rất vui mừng mà khoé miệng cong lên nhưng không hiểu sao, hắn lại đứng dậy rời đi còn nhờ mẹ mình kiếm cớ giúp.
Hi Văn không nói gì, cô chỉ mỉm cười nhìn mẹ rồi nhắm nghiền đôi mắt lại thiếp đi.
Đến khi bác sĩ vào, nghe phu nhân Cẩn nói, ông cũng kiểm tra lại tổng quát rồi nói.
'Tiểu thư hiện đã tỉnh lại. Các vết thương cũng hồi phục rất tốt, chỉ cần tịnh dưỡng thêm một thời gian là được..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Vết thương do đạn bắn vẫn chưa hồi phục nên không được vận động, di chuyển mạnh tránh ảnh hưởng đến vết thương"
Phu nhân Cẩn gật đầu, vui vẻ đồng ý.
*************
Tin tốt nối đuôi nhau đến, ngay hôm sau Hạ Khang Dụ cũng nhận được tin mẹ của Hi Văn, bà Văn Miêu Miêu cũng đã tỉnh dậy sau thời gian dài hôn mê sâu.
Hắn liền sắp xếp mua một biệt thự nhỏ, còn thuê một điều dưỡng tốt nhất thành phố tới chăm sóc cho mẹ Hi Văn, đợi đến khi cô hoàn toàn bình phục sẽ cho người đến đón cô về ở cùng mẹ mình.
************
Hi Văn tỉnh dậy cũng đã được hơn một tháng, cơ thể đã bình phục không ít chỉ có vết thương ở ngực lâu lâu sẽ nhói nhẹ, là di chứng của việc bị súng bắn.
Bác sĩ cũng đã cho phép cô được xuất viện.
Hôm xuất viện, có rất nhiều người đến chúc mừng cô.
Phu nhân Cẩn, Quân Hạo và Giai Kỳ những người thân thiết đều tới đủ cả, chỉ riêng Hạ Khang Dụ là không tới.
Trong suốt thời gian cô tỉnh lại, Hi Văn thậm chí còn chưa được gặp mặt hắn.
Mỗi lần hỏi đến, phu nhân Cẩn chỉ nói Hạ Khang Dụ bận rộn công việc không tới thăm được, dù cho có cố gặng hỏi thì vẫn chỉ nhận được một câu trả lời đó.
'Đợi Văn Văn khoẻ hẵng, tớ sẽ dẫn cậu đi ăn những món cậu thích có được không? " Giai Kỳ bất ngờ lên tiếng.
Hi Văn cũng vui vẻ gật đầu đồng ý nhưng mà trong lòng lại trùng xuống không ít.
Rốt cuộc Hạ Khang Dụ tại sao lại không tới?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hi Văn đưa mắt nhìn phu nhân Cẩn muốn hỏi điều gì đó liền bị bà nhanh chóng nắm bắt được mà nói trước.
" Giai Kỳ giúp ta mang đồ ra xe nhé!!"
Vâng ạ"
" Còn Quân Hạo, cháu giúp ta dìu Hi Văn ra ngoài nhé"
Quân Hạo vui vẻ đồng ý.
Nói rồi phu nhân Cẩn và Giai Kỳ rời đi trước.
Nhìn mọi người rời đi, Quân Hạo cũng mau chóng tiến tới đỡ lấy Hi Văn dìu cô đi.
Đi được một đoạn, Quân Hạo đầy áy náy mà nói.
'Xin lỗi vì hôm đó đã đẩy cậu vào nguy hiểm"
' Tớ không sao. Đều là chuyện không ai muốn, cậu đừng tự trách mình" Hi Văn thoải mái mà nói.
Cô không muốn để Quân Hạo phải tự áy náy bởi anh cũng không hề biết Mạn Nhu sẽ hành động như vậy.
Quân Hạo nhếch môi đầy châm biếm bản thân nhưng rất nhanh lại quay về dáng vẻ yên tĩnh thường ngày nhanh chóng nói tiếp.
" Còn nữa, nhờ cậu gửi lời cảm ơn đến Hạ Khang Dụ. Nhờ anh ta mà công ty tớ đã được cứu..."
Hi Văn hơi ngớ người không biết nên nhận lời hay không vì chính cô cũng chẳng gặp được Hạ Khang Dụ làm sao có thể chuyển lời đây.
Đi nhanh thôi, mọi người đang đợi chúng ta"
Hi Văn cố gắng bước đi nhanh hơn, cô không muốn nghĩ tới cái tên Hạ Khang Dụ chết tiệt đó nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro