Chú ơi, bà cháu đi rồi sao?
Td180694
2024-07-03 13:55:31
Vừa hừng sáng, cửa tiệm bọn họ đã bị đập cửa kèm theo tiếng mắng chửi.
- Các người mau ra đây.
- Lũ ăn cướp.
Phong Triển dụi mắt mở cửa. Cửa vừa mở ông đã bị người phụ nữ trước mặt tát mạnh.
- Mau trả chiếc nhẫn kim cương của mẹ tao đây. Tao không hiểu sao bọn chúng mày có thể lấy đồ của người đã khuất?
- Các người nói gì Phong Triển tôi không hiểu?
- Các người còn giả vờ? Trước khi mất mẹ tôi có đeo một chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng chục triệu đô. Các người mau trả lại đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt các người.
- Dựa vào đâu mà nói nhà chúng tôi trộm cắp? Nhà tôi đã 3 đời tổ tông là nghề này. Luôn dành sự kính trọng cho người đã khuất. Tuyệt đối không có.
- Thế còn con trai của ông? Chẳng phải vừa ở tù ra sao?
Phong Triển tức giận xong lên trước, bàn tay vung lên định đánh cho bà ta tỉnh. Rốt cuộc cái tay đã chuẩn bị tư thế nhưng lại không thể hạ xuống.
“Có bằng chứng thì nói. Không có mau cút về.
Sau một màn mắng chửi đó, người nhà của bà ta đã kéo đến:
- Chị, quản gia tìm thấy chiếc nhẫn rồi.
Chân mày bà ta giật giật. Gương mặt có phần áy náy. Giọng vẫn như cũ:
- Tìm thấy rồi, chỉ là hiểu lầm.
Chị Huynh thấy bà ta sắp lên xe kéo tay ngăn lại:
- Bà đứng lại đó. Mau xin lỗi đi.
Bà ta nhất quyết không chịu còn quăng một đống tiền xuống đất. Cửa xe nhanh chóng đóng lại rời đi mất dạng.
Phong Triển cúi xuống nhặt từng đồng tiền mệnh giá cao. Chị Huynh tức giận đẩy vai ông Triển.
- Ba làm cái gì vậy? Đừng nhặt. Tiêu Đằng, bảo ba đừng nhặt.
Phong Sinh ở trong nghe hết mọi chuyện, anh đi ra sau đó ngồi xuống nhặt tiền cùng ba.
- Làm cái gì vậy, ngay cả em cũng nhặt những đồng tiền bẩn đó.
- Huỳnh, tiền nào thì cũng là tiền. Chúng ta chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm mình là được.
- Tiền bị ném xuống đấy vẫn là tiền. Hơn nữa lại còn nhiều như vậy. Chú Triển nói đúng đó, chị Huỳnh đừng để tâm.
Tiêu Đằng nói xong cúi xuống nhặt tiếp tiền.
Ông Triển đưa tiền cho Huỳnh
- Mau mua cái gì cả nhà chúng ta ăn cơm. Chuyện này không nhắc đến nữa.
- Nói không nhắc thì không nhắc?
- Huỳnh.
Chị Huỳnh không nguyện ý nhưng vẫn cần tiền sửa soạn ra chợ mua đồ ăn. Sau khi chị Huỳnh đi là cũng là lúc mở cửa tiệm. Phong Sính định quay vào phòng liền có một viên đá ném tới.
- Trả bà ngoại lại cho tôi.
- Cái gì nữa vậy, Phong Sính để Tiêu Đằng tôi xử lý.
Lần này Tiêu Đằng xắn tay áo đi ra bên ngoài. Ở cửa, cô bé 10 tuổi với đôi mắt sưng đỏ vì khóc nằm dạ.
- Mau trả bà ngoại lại cho tôi. Bà ngoại tôi chưa chết mà các người đem bà ngoại tôi đi đâu?
Tiêu Đằng vươn tay xoa đầu cô bé.
- Con tên gì?
- Liên quan gì đến chú? Còn không trả bà ngoại cho tôi?
Đứa trẻ này khá quen hình như đã gặp ở đâu đó?
Bé gái ném đá vào mặt Tiêu Đằng, trán anh bắt đầu sưng lên.
- Này, cháu nói lý lẽ một chút được không? Chúng ta không biết ngoại cháu là ai.
- Tối hôm qua các người khiêng bà ngoại tôi đi, các người không nhớ sao?
- Tiêu Đằng, cậu vào trong đi.
Phong Sính chân dài vừa sải bước liền đến bên cạnh cô bé.
- Bà ngoại của em mất rồi. Chúng tôi chỉ đang giúp bà ngoại em trang điểm cho đẹp để lên nhanh Thiên Đường. Em mau về nhà đi!
Cô bé ôm lấy chân Phong Sính, ánh mắt đỏ hoe nhìn Phong Sính.
“Chú nói đối. Ba tôi chưa chết. Chú trả bà cho tôi đi mà.”
Phong Sính ngồi xuống xoa đầu cô bé. Hơn ai hết Phong Sính biết rõ, mất đi người mình yêu thương đau lòng thế nào.
“Bà cháu thấy cháu khóc lóc, còn bỏ nhà đi sẽ không vui. Chú đưa cháu về được không?”
Đứa trẻ vẫn cố chấp ôm chân anh. Anh đành đi vào trong nhà ngồi nhờ ba của anh gọi cho người nhà cô bé đến đón.
Ngồi đến tối, cô bé vẫn cứng đầu không chịu buông.
- Chú không có chạy đi đâu. Con thả chú ra, chú còn đi tiểu nữa.
- Không thả! Chú trả ngoại cho tôi. Tôi để chú đi!
- Sao nói mãi cháu không hiểu vậy?
Mọi người quay quanh lại dùng mọi cách, đứa trẻ vẫn không chịu buông tay. Đến mức phải hù dọa.
- Chú báo cảnh sát bắt cháu.
Cô bé khóc lớn hơn. Rất may người nhà đã đến. Là bà cô hung dữ lúc sáng.
- Mau về cho tao. Bà ngoại mày chết rồi hiểu không?
Cô bé bị tát một cái bạt tai vào mặt. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là cô bé không khóc.
- Tôi không về, đánh chết cũng không về.
Bà ta mất kiên nhẫn, lại ném hết tiền trong túi xuống chân Phong Sính.
- Gửi con bé ở đây vài ngày.
Sau đó bà ấy bước lên xe đi mất dạng trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong nhà.
- Tiêu Đằng, con bé này tính sao?
- Chị Huỳnh, giao bé cho chị?
Thoáng cái Phong Sính đã không thấy bọn họ đâu. Nhìn xuống thấy cô bé ngồi một góc, co lại khiến anh có chút không đành lòng.
- Này nhóc con có muốn ăn mì không?
Cô bé lắc đầu.
Phong Sính vào trong bếp nấu một tô mì sau đó đặt lên bàn. Lúc anh tránh đi, cô bé đã ngồi vào bàn ăn hết.
- Nhóc con ăn ngon không?
Cô bé vừa khóc vừa nói:
- Bà ngoại cũng làm mì như vậy cho tôi ăn. Huhu.”
- Chú ơi, bà ngoại tôi đã đi thật rồi sao?
- Các người mau ra đây.
- Lũ ăn cướp.
Phong Triển dụi mắt mở cửa. Cửa vừa mở ông đã bị người phụ nữ trước mặt tát mạnh.
- Mau trả chiếc nhẫn kim cương của mẹ tao đây. Tao không hiểu sao bọn chúng mày có thể lấy đồ của người đã khuất?
- Các người nói gì Phong Triển tôi không hiểu?
- Các người còn giả vờ? Trước khi mất mẹ tôi có đeo một chiếc nhẫn kim cương trị giá hàng chục triệu đô. Các người mau trả lại đi, nếu không tôi báo cảnh sát bắt các người.
- Dựa vào đâu mà nói nhà chúng tôi trộm cắp? Nhà tôi đã 3 đời tổ tông là nghề này. Luôn dành sự kính trọng cho người đã khuất. Tuyệt đối không có.
- Thế còn con trai của ông? Chẳng phải vừa ở tù ra sao?
Phong Triển tức giận xong lên trước, bàn tay vung lên định đánh cho bà ta tỉnh. Rốt cuộc cái tay đã chuẩn bị tư thế nhưng lại không thể hạ xuống.
“Có bằng chứng thì nói. Không có mau cút về.
Sau một màn mắng chửi đó, người nhà của bà ta đã kéo đến:
- Chị, quản gia tìm thấy chiếc nhẫn rồi.
Chân mày bà ta giật giật. Gương mặt có phần áy náy. Giọng vẫn như cũ:
- Tìm thấy rồi, chỉ là hiểu lầm.
Chị Huynh thấy bà ta sắp lên xe kéo tay ngăn lại:
- Bà đứng lại đó. Mau xin lỗi đi.
Bà ta nhất quyết không chịu còn quăng một đống tiền xuống đất. Cửa xe nhanh chóng đóng lại rời đi mất dạng.
Phong Triển cúi xuống nhặt từng đồng tiền mệnh giá cao. Chị Huynh tức giận đẩy vai ông Triển.
- Ba làm cái gì vậy? Đừng nhặt. Tiêu Đằng, bảo ba đừng nhặt.
Phong Sinh ở trong nghe hết mọi chuyện, anh đi ra sau đó ngồi xuống nhặt tiền cùng ba.
- Làm cái gì vậy, ngay cả em cũng nhặt những đồng tiền bẩn đó.
- Huỳnh, tiền nào thì cũng là tiền. Chúng ta chỉ cần không hổ thẹn với lương tâm mình là được.
- Tiền bị ném xuống đấy vẫn là tiền. Hơn nữa lại còn nhiều như vậy. Chú Triển nói đúng đó, chị Huỳnh đừng để tâm.
Tiêu Đằng nói xong cúi xuống nhặt tiếp tiền.
Ông Triển đưa tiền cho Huỳnh
- Mau mua cái gì cả nhà chúng ta ăn cơm. Chuyện này không nhắc đến nữa.
- Nói không nhắc thì không nhắc?
- Huỳnh.
Chị Huỳnh không nguyện ý nhưng vẫn cần tiền sửa soạn ra chợ mua đồ ăn. Sau khi chị Huỳnh đi là cũng là lúc mở cửa tiệm. Phong Sính định quay vào phòng liền có một viên đá ném tới.
- Trả bà ngoại lại cho tôi.
- Cái gì nữa vậy, Phong Sính để Tiêu Đằng tôi xử lý.
Lần này Tiêu Đằng xắn tay áo đi ra bên ngoài. Ở cửa, cô bé 10 tuổi với đôi mắt sưng đỏ vì khóc nằm dạ.
- Mau trả bà ngoại lại cho tôi. Bà ngoại tôi chưa chết mà các người đem bà ngoại tôi đi đâu?
Tiêu Đằng vươn tay xoa đầu cô bé.
- Con tên gì?
- Liên quan gì đến chú? Còn không trả bà ngoại cho tôi?
Đứa trẻ này khá quen hình như đã gặp ở đâu đó?
Bé gái ném đá vào mặt Tiêu Đằng, trán anh bắt đầu sưng lên.
- Này, cháu nói lý lẽ một chút được không? Chúng ta không biết ngoại cháu là ai.
- Tối hôm qua các người khiêng bà ngoại tôi đi, các người không nhớ sao?
- Tiêu Đằng, cậu vào trong đi.
Phong Sính chân dài vừa sải bước liền đến bên cạnh cô bé.
- Bà ngoại của em mất rồi. Chúng tôi chỉ đang giúp bà ngoại em trang điểm cho đẹp để lên nhanh Thiên Đường. Em mau về nhà đi!
Cô bé ôm lấy chân Phong Sính, ánh mắt đỏ hoe nhìn Phong Sính.
“Chú nói đối. Ba tôi chưa chết. Chú trả bà cho tôi đi mà.”
Phong Sính ngồi xuống xoa đầu cô bé. Hơn ai hết Phong Sính biết rõ, mất đi người mình yêu thương đau lòng thế nào.
“Bà cháu thấy cháu khóc lóc, còn bỏ nhà đi sẽ không vui. Chú đưa cháu về được không?”
Đứa trẻ vẫn cố chấp ôm chân anh. Anh đành đi vào trong nhà ngồi nhờ ba của anh gọi cho người nhà cô bé đến đón.
Ngồi đến tối, cô bé vẫn cứng đầu không chịu buông.
- Chú không có chạy đi đâu. Con thả chú ra, chú còn đi tiểu nữa.
- Không thả! Chú trả ngoại cho tôi. Tôi để chú đi!
- Sao nói mãi cháu không hiểu vậy?
Mọi người quay quanh lại dùng mọi cách, đứa trẻ vẫn không chịu buông tay. Đến mức phải hù dọa.
- Chú báo cảnh sát bắt cháu.
Cô bé khóc lớn hơn. Rất may người nhà đã đến. Là bà cô hung dữ lúc sáng.
- Mau về cho tao. Bà ngoại mày chết rồi hiểu không?
Cô bé bị tát một cái bạt tai vào mặt. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là cô bé không khóc.
- Tôi không về, đánh chết cũng không về.
Bà ta mất kiên nhẫn, lại ném hết tiền trong túi xuống chân Phong Sính.
- Gửi con bé ở đây vài ngày.
Sau đó bà ấy bước lên xe đi mất dạng trong sự ngỡ ngàng của mọi người trong nhà.
- Tiêu Đằng, con bé này tính sao?
- Chị Huỳnh, giao bé cho chị?
Thoáng cái Phong Sính đã không thấy bọn họ đâu. Nhìn xuống thấy cô bé ngồi một góc, co lại khiến anh có chút không đành lòng.
- Này nhóc con có muốn ăn mì không?
Cô bé lắc đầu.
Phong Sính vào trong bếp nấu một tô mì sau đó đặt lên bàn. Lúc anh tránh đi, cô bé đã ngồi vào bàn ăn hết.
- Nhóc con ăn ngon không?
Cô bé vừa khóc vừa nói:
- Bà ngoại cũng làm mì như vậy cho tôi ăn. Huhu.”
- Chú ơi, bà ngoại tôi đã đi thật rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro