Cùng nhau xây dựng mái nhà
Td180694
2024-07-03 13:55:31
Đường Y loay hoay trong bếp phụ chị Huỳnh nấu cơm. Lúc lỡ tay làm bể cái chén. Đường Y sợ hãi ôm đầu.
- Đừng đánh! Đừng đánh!
- Y Y. Đường Y, bình tĩnh lại. Chị không đánh em.
Chị Huỳnh ôm Đường Y vào trong lòng. Cảm giác chua xót dâng trào. Con bé chắc đã phải chịu đựng sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần.
- Đường Y từ nay đừng sợ. Ai ăn hiếp em chứ chạy về nhà méc chị.
- Còn anh Tiêu Đằng nữa. Anh đây sẽ giúp em.
Đường Y gật đầu.
- Cảm ơn chị. Cảm ơn chú.
- Này phải gọi bằng anh.
Đường Ý giương khoé miệng cười tinh nghịch.
- Chú ơi! Chú ơi! Chú ơi…
Cứ thế 3 người bọn họ cười vui vẻ. Đường Y chưa từng được ăn bữa ăn nào ngon miệng như vậy. Dù trên bàn chỉ có đậu hũ và thịt kho. Còn thêm mấy cọng rau luộc. Đường Y ăn liền 3 chén cơm.
Bọn họ ăn cơm đúng lúc ông Triển về. Ông Triển vừa hay nhận được điện thoại.
- Đi thôi! Về rồi ăn sau.
Cả 2 người đứng dậy như thường ngày, lấy vật dụng cần thiết. Khi ra đến cửa không thể để Đường Y ở nhà một mình được.
- Chúng ta tính sao?
- Mang con bé theo vậy.
Thế là trên chiếc xe hơi cũ kỹ, cả 4 người bọn họ lên đường. Hôm nay, có một người khóc lóc gọi cho Phong Triển. Con gái ông ấy bị mất vì viêm phổi.
Chiếc xe chạy đến con hẻm phải đậu ở ngoài. Cả 4 người họ đi bộ vào trong. Đường Y níu tay chị Huỳnh.
- Chị, em có thể vào bên trong cùng chị?
- Em không sợ sao Đường Y? Chị thấy em nên ở ngoài. Lần trước ngay cả Phong Sính còn bị nôn.
- Có phải bạn ấy bằng tuổi với em?
Chị Huỳnh gật đầu.
- Vậy em cũng muốn vào.
- Nhớ giữ trật tự và trang trọng nghe không? Càng không được nói mấy câu như tội nghiệp hay thương hại. Đó là điều cấm kỵ.
Đường Y cùng bọn họ đi vào. Khi chiếc khăn trắng được vén xuống. Cả 4 người cúi đầu khấn.
Đường Y chỉ đứng một bên không làm loạn. Nhìn cha mẹ của cô bé khóc lóc, Đường Y cũng khóc.
Đường Y lần đầu cảm nhận được tình thương yêu mà cha mẹ dành cho con cái. Cô bé lấy tay dụi mắt lại lẩm bẩm:
- Có cha mẹ yêu thương thật tốt.
Cô bé đi vòng quanh nhà. Quyết định vẽ một bức tranh tặng cô bạn nằm đó. Đường Ý vào trong căn phòng của cô bạn. Ngồi lên chiếc bàn học, vẽ một bức tranh gia đình. Cô gái nhỏ vừa vẽ vừa khóc.
Đúng lúc gia chủ đi ngang, thấy hình ảnh trước mắt liền gắt gỏng:
- Ai cho phép đứa trẻ này đụng vào đồ của con tôi?
Đường Y định giải thích nhưng chưa kịp đã bị nữ chủ nhân lôi xuống đất.
- Con tôi vừa mới mất, vào đây làm gì? Ai cho nó vào đây?
Cô ấy vừa mất con lại nhìn thấy đứa trẻ chạc tuổi con mình. Cô khó chịu là điều đương nhiên.
- Con xin lỗi. Con chỉ muốn…
“Chát”
Đường Y bị cái bạt tai làm cho sợ. Đường Y chạy vào trong tủ trốn. Nữ chủ nhân lại xông đến kéo Đường Y ra.
- Tránh ra, đừng phá hỏng phòng của con tao. Mày cút đi.
Nghe tiếng Đường Y hét, Phong Triển trong mấy chục năm làm nghề luôn xem trọng người đã khuất và dành hết ưu tiên cho người đã khuất, lần đầu tiên, ông bỏ cọ trang điểm xuống chạy đến xem.
- Xin lỗi. Có chuyện gì?
- Ông ơi…
Đường Y rụt rè ở trong tủ.
Nữ chủ nhân tức giận hét lên:
- Đây là cháu ông? Ai cho phép nó động vào đồ của con tôi? Các người nghèo khổ đến mức không có tiền mua giấy viết vẽ cho nó sao? Hay là tính ở đây trộm cắp?
Chân mày ông nhăn lại, ông cúi đầu xin lỗi sau đó tiến lại ôm lấy Đường Y.
- Y Y, con làm gì ở đây?
- Ông ơi… Con chỉ muốn vẽ cho bạn ấy một bức tranh.
Đường Y tay cầm bức tranh giơ lên, hình vẽ 3 người. Cô bé núp sau lưng ông Triển:
- Con sợ bạn ấy buồn nên muốn làm bạn ấy vui lên một chút. Con xin lỗi.
Đường Y là cô bé hiểu chuyện. Thấy nữ chủ vẫn im lặng, cô rụt rè đi đứng trước mặt nữ chủ nhân rồi quỳ xuống đưa bức tranh đến cho bà ấy.
- Dì ơi. Con xin lỗi.
Bà mẹ mất con đưa tay nhận lấy bức ảnh gia đình càng không kìm được nước mắt. Bà vươn tay bảo Đường Y.
- Mau qua đây.
Cô bé sợ hãi chậm chậm bước qua. Cho dù có bị tát lần nữa Đường Y vẫn cam chịu. Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của ông được.
Không ngờ nữ chủ nhân lại ôm Đường Y vào lòng khóc lớn.
- Con bé nó thích vẽ tranh, những bức tranh treo trên đường đền do nó vẽ. Huhu…
Người phụ nữ ôm chặt Đường Y hơn. Cả cơ thể run theo tiếng nấc nghẹn. Dường như nhìn thấy Y Y,cô ấy đang có cảm giác ôm con của mình.
- Thiên Thanh, mẹ xin lỗi con. Mẹ chỉ biết lo kiếm tiền. Mẹ nghĩ có tiền rồi sẽ bù đắp cho con. Nhưng mà bây giờ có tiền rồi thì sao? Sao con lại bỏ mẹ đi cơ chứ, Thiên Thanh. Đứa con của mẹ…
Đường Y cũng khóc. Cô chầm chậm đặt tay mình lên vai của cô ấy. Y Y và cô ấy giống nhau. Cả hai cùng mất đi người mình yêu thương mất.
Lúc ra về, chủ nhà đưa cho ông Triển thêm một ít tiền:
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm. Do chúng tôi đau buồn quá.
Phong Triển cúi đầu thật sâu.
- Cảm ơn! Thành kính phân ưu.
Bốn người lại leo lên chiếc xe đi về nhà. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Có thể không ai coi trong việc làm này nhưng trong lòng họ, mỗi một người họ tiễn đi, họ đều thành tâm nhất, kính trọng nhất. Mong khi bước sang thế giới khác, họ sẽ xinh đẹp và hạnh phúc hơn.
- Ông ơi, con xin lỗi.
Ông Triển xoa đầu Y Y.
- Ngoan, chúng ta về nhà ăn mì.
Tiêu Đằng nhanh nhẩu chen vào:
- Cho con thêm 2 trứng được không? Đói thật!
- Haha. Chị quên mua trứng rồi Tiêu Đằng à. Nhưng mà có cho cũng là cho Y Y.
- Haha…
- Đừng đánh! Đừng đánh!
- Y Y. Đường Y, bình tĩnh lại. Chị không đánh em.
Chị Huỳnh ôm Đường Y vào trong lòng. Cảm giác chua xót dâng trào. Con bé chắc đã phải chịu đựng sự hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần.
- Đường Y từ nay đừng sợ. Ai ăn hiếp em chứ chạy về nhà méc chị.
- Còn anh Tiêu Đằng nữa. Anh đây sẽ giúp em.
Đường Y gật đầu.
- Cảm ơn chị. Cảm ơn chú.
- Này phải gọi bằng anh.
Đường Ý giương khoé miệng cười tinh nghịch.
- Chú ơi! Chú ơi! Chú ơi…
Cứ thế 3 người bọn họ cười vui vẻ. Đường Y chưa từng được ăn bữa ăn nào ngon miệng như vậy. Dù trên bàn chỉ có đậu hũ và thịt kho. Còn thêm mấy cọng rau luộc. Đường Y ăn liền 3 chén cơm.
Bọn họ ăn cơm đúng lúc ông Triển về. Ông Triển vừa hay nhận được điện thoại.
- Đi thôi! Về rồi ăn sau.
Cả 2 người đứng dậy như thường ngày, lấy vật dụng cần thiết. Khi ra đến cửa không thể để Đường Y ở nhà một mình được.
- Chúng ta tính sao?
- Mang con bé theo vậy.
Thế là trên chiếc xe hơi cũ kỹ, cả 4 người bọn họ lên đường. Hôm nay, có một người khóc lóc gọi cho Phong Triển. Con gái ông ấy bị mất vì viêm phổi.
Chiếc xe chạy đến con hẻm phải đậu ở ngoài. Cả 4 người họ đi bộ vào trong. Đường Y níu tay chị Huỳnh.
- Chị, em có thể vào bên trong cùng chị?
- Em không sợ sao Đường Y? Chị thấy em nên ở ngoài. Lần trước ngay cả Phong Sính còn bị nôn.
- Có phải bạn ấy bằng tuổi với em?
Chị Huỳnh gật đầu.
- Vậy em cũng muốn vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nhớ giữ trật tự và trang trọng nghe không? Càng không được nói mấy câu như tội nghiệp hay thương hại. Đó là điều cấm kỵ.
Đường Y cùng bọn họ đi vào. Khi chiếc khăn trắng được vén xuống. Cả 4 người cúi đầu khấn.
Đường Y chỉ đứng một bên không làm loạn. Nhìn cha mẹ của cô bé khóc lóc, Đường Y cũng khóc.
Đường Y lần đầu cảm nhận được tình thương yêu mà cha mẹ dành cho con cái. Cô bé lấy tay dụi mắt lại lẩm bẩm:
- Có cha mẹ yêu thương thật tốt.
Cô bé đi vòng quanh nhà. Quyết định vẽ một bức tranh tặng cô bạn nằm đó. Đường Ý vào trong căn phòng của cô bạn. Ngồi lên chiếc bàn học, vẽ một bức tranh gia đình. Cô gái nhỏ vừa vẽ vừa khóc.
Đúng lúc gia chủ đi ngang, thấy hình ảnh trước mắt liền gắt gỏng:
- Ai cho phép đứa trẻ này đụng vào đồ của con tôi?
Đường Y định giải thích nhưng chưa kịp đã bị nữ chủ nhân lôi xuống đất.
- Con tôi vừa mới mất, vào đây làm gì? Ai cho nó vào đây?
Cô ấy vừa mất con lại nhìn thấy đứa trẻ chạc tuổi con mình. Cô khó chịu là điều đương nhiên.
- Con xin lỗi. Con chỉ muốn…
“Chát”
Đường Y bị cái bạt tai làm cho sợ. Đường Y chạy vào trong tủ trốn. Nữ chủ nhân lại xông đến kéo Đường Y ra.
- Tránh ra, đừng phá hỏng phòng của con tao. Mày cút đi.
Nghe tiếng Đường Y hét, Phong Triển trong mấy chục năm làm nghề luôn xem trọng người đã khuất và dành hết ưu tiên cho người đã khuất, lần đầu tiên, ông bỏ cọ trang điểm xuống chạy đến xem.
- Xin lỗi. Có chuyện gì?
- Ông ơi…
Đường Y rụt rè ở trong tủ.
Nữ chủ nhân tức giận hét lên:
- Đây là cháu ông? Ai cho phép nó động vào đồ của con tôi? Các người nghèo khổ đến mức không có tiền mua giấy viết vẽ cho nó sao? Hay là tính ở đây trộm cắp?
Chân mày ông nhăn lại, ông cúi đầu xin lỗi sau đó tiến lại ôm lấy Đường Y.
- Y Y, con làm gì ở đây?
- Ông ơi… Con chỉ muốn vẽ cho bạn ấy một bức tranh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Y tay cầm bức tranh giơ lên, hình vẽ 3 người. Cô bé núp sau lưng ông Triển:
- Con sợ bạn ấy buồn nên muốn làm bạn ấy vui lên một chút. Con xin lỗi.
Đường Y là cô bé hiểu chuyện. Thấy nữ chủ vẫn im lặng, cô rụt rè đi đứng trước mặt nữ chủ nhân rồi quỳ xuống đưa bức tranh đến cho bà ấy.
- Dì ơi. Con xin lỗi.
Bà mẹ mất con đưa tay nhận lấy bức ảnh gia đình càng không kìm được nước mắt. Bà vươn tay bảo Đường Y.
- Mau qua đây.
Cô bé sợ hãi chậm chậm bước qua. Cho dù có bị tát lần nữa Đường Y vẫn cam chịu. Cô không muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của ông được.
Không ngờ nữ chủ nhân lại ôm Đường Y vào lòng khóc lớn.
- Con bé nó thích vẽ tranh, những bức tranh treo trên đường đền do nó vẽ. Huhu…
Người phụ nữ ôm chặt Đường Y hơn. Cả cơ thể run theo tiếng nấc nghẹn. Dường như nhìn thấy Y Y,cô ấy đang có cảm giác ôm con của mình.
- Thiên Thanh, mẹ xin lỗi con. Mẹ chỉ biết lo kiếm tiền. Mẹ nghĩ có tiền rồi sẽ bù đắp cho con. Nhưng mà bây giờ có tiền rồi thì sao? Sao con lại bỏ mẹ đi cơ chứ, Thiên Thanh. Đứa con của mẹ…
Đường Y cũng khóc. Cô chầm chậm đặt tay mình lên vai của cô ấy. Y Y và cô ấy giống nhau. Cả hai cùng mất đi người mình yêu thương mất.
Lúc ra về, chủ nhà đưa cho ông Triển thêm một ít tiền:
- Xin lỗi vì đã hiểu lầm. Do chúng tôi đau buồn quá.
Phong Triển cúi đầu thật sâu.
- Cảm ơn! Thành kính phân ưu.
Bốn người lại leo lên chiếc xe đi về nhà. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng. Có thể không ai coi trong việc làm này nhưng trong lòng họ, mỗi một người họ tiễn đi, họ đều thành tâm nhất, kính trọng nhất. Mong khi bước sang thế giới khác, họ sẽ xinh đẹp và hạnh phúc hơn.
- Ông ơi, con xin lỗi.
Ông Triển xoa đầu Y Y.
- Ngoan, chúng ta về nhà ăn mì.
Tiêu Đằng nhanh nhẩu chen vào:
- Cho con thêm 2 trứng được không? Đói thật!
- Haha. Chị quên mua trứng rồi Tiêu Đằng à. Nhưng mà có cho cũng là cho Y Y.
- Haha…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro