Mau Nhường Đường! Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu
Đến Triệu vương phủ
tg: Tím
2024-06-09 00:41:43
"- Nàng ta không phải con người. Ban nãy ta đã xử lí ả ta rồi, cũng may nhờ có lá bùa kia ".
"- Vương gia, người lại nói điều kì lạ giống nữ tử kia, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ? ".
Thiết Đoàn cảm thấy vương gia cũng thật kì lạ, lại đi tin lời của nữ nhân lạ mặt đó.
''- Bổn vương không đôi co với ngươi, sau này ngươi sẽ tự trải nghiệm."
Vương gia lườm Thiết Đoàn một cái, rồi rời khỏi phòng. Thiết Đoàn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của vương gia rồi khẽ lắc đầu.
Trời sáng, Triệu Tư Thành liền rời khỏi vương phủ, mục đích là để tìm Trường Ca. Nhưng dù cho hắn đã đến rất nhiều nơi vẫn không thấy được bóng dáng của nàng. Hắn dường như đã từ bỏ ý định tìm nàng, nàng bỗng xuất hiện ở một cửa hàng bán mĩ phẩm.
"- Lão bản, cái này là gì vậy? ".
Nàng tò mò chỉ vào một chiếc lọ nhỏ xinh xắn, bên trong có màu đỏ tươi. Từ nhỏ đến giờ, Trường Ca chưa nhìn qua mĩ phẩm của nữ nhi, nên không hề hay biết.
"- Cô nương, đây là son đó. Loại son này được rất nhiều nữ tử, tiểu thư trong kinh thành ưa dùng, cô nương có muốn mua không? "
chủ hàng liền niềm nở chào đón.
"- Vậy sao? Ta cũng muốn mua một cái, lọ son này bao nhiêu tiền? "
"- Của cô nương hết năm mươi đồng!! ".
"- Gì cơ? Những năm mươi đồng?? Lão bản, ta không đủ tiền, ta không mua nữa nhé. "
Nàng có chút e dè, số tiền đem lên kinh thành cũng không còn nhiều, không thể phí hoài chỉ vì một lọ son được.
"- Không có tiền thì nói ngay từ đầu đi! Nhìn cách ăn mặc quê mùa đó,đáng lẽ ta đã không nên mất thời gian với cô rồi."
Thấy nàng không có tiền, lão ta liền trở mặt ngay, buông ra những với khó nghe về nàng.
"- Còn nhìn gì nữa?? Mau đi đi ".
Lão ta còn liên tục xua đuổi Trường Ca.
Vương gia trông thấy một màn này liền đi thẳng đến sạp hàng.
"- Lão bản! Ta muốn mua tất cả chỗ son này.! "
Hắn ném lên sạp hàng một bọc vải, trong đó có rất nhiều vàng thỏi sáng bóng.
"- Ai da! Khách quý, chỗ son này đều là của ngài. Không biết vị tiểu thư nào có diễm phúc, lại được công tử tuấn lãng, lại hào phóng như này tặng son nhỉ? Thật là hạnh phúc! ".
Lão già thấy Triệu Tư Thành là người có tiền tài, liền xu nịnh, tâng bốc hắn lên trời.
"- Người lão nói chính là vị cô nương trước mặt đây. Nàng ấy là thê tử của ta! ".
Hắn nói dối mà không chớp mắt, còn kéo Trường Ca vào lòng thể hiện tình cảm cho người ngoài thấy. Hành động của vương gia lại khiến cho nàng cảm thấy ngại ngùng. Đôi má bắt đầu ửng đỏ, Triệu Tư Thành bắt gặp khoảnh khắc này liền thầm khen nàng thật đáng yêu.
"- A! đây là phu nhân của ngài sao? Lúc nãy lão có chút thất lễ với phu nhân, mong phu nhân bỏ quá cho."
Hắn cung kính trước mặt nàng, thay đổi hoàn toàn từ lúc Triệu Tư Thành bước đến.
Hừm! Lúc nãy còn chửi mắng ta nghèo hèn, nhưng sau khi nhận được vàng từ hắn, lại tỏ ra cung kính, niềm nở với ta? Lão già thối, ta không để lão được như ý đâu. Nàng nghĩ thầm trong bụng.
"- A! Phu quân à, ta đổi ý rồi, ta không thích mua son nữa, chúng ta về nhà thôi ".
Trường Ca nũng nịu ôm lấy cánh tay của vương gia.
"- Được, ta không mua nữa! Tất thảy đều chiều theo ý của nàng ".
Hắn vừa nói vừa giật lấy chiếc túi trong tay lão chủ. Lão ta vẫn còn đang ngơ ngác, không hiểu vì sao tiền đến tay lại còn bị vuột mất.
"- Ơ này, này.....khoan đã hai vị!!
Hắn chỉ có thể gọi với theo trong bất lực. Nhìn hai người rời đi hòa vào trong đám đông, hắn phát tiết trút giận lên chiếc bàn gần đó.
Đi được một đoạn, nàng nhớ ra gì đó, sắc mặt liền thay đổi nhìn hắn.
"- Đêm qua huynh có làm như những gì ta nói không? ".
"- Thuộc hạ của ta đã vô tình mở cửa, một ả kì dị đòi ăn thịt ta, cũng may có lá bùa này, cảm tạ cô nương đã cứu giúp ".
"- Không cần phải cảm ơn, đó là trách nhiệm của ta."
Nàng mỉm cười.
"- Cô nương là đạo sư sao? Có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn được đúng không? "
Trường Ca khẽ gật đầu:
"- Đúng vậy! Ta chính là đạo sư. Ta sinh ra ở Nam Sơn, theo cha học nghề. Nhưng cha ta mất rồi, ta vào kinh thành cũng là tìm nguyên nhân cái chết của phụ thân ".
"- Nói vậy cô nương đến đây một mình, không có nơi nương tựa? Cô nương có thể cho ta biết quý danh không? ".
Hắn ta tiếp tục hỏi.
"- Ta là Diệp Trường Ca, còn huynh??
"- Triệu Tư Thành! ta sống ở đây từ nhỏ. Nhà của ta cũng khá rộng rãi, có phòng trống, hay là cô nương đến ở tạm chỗ ta một thời gian. Ở kinh thành đắt đỏ, nhiều lừa lọc, một người sống ở miền quê lại là nữ nhi, khó tránh được nguy hiểm.
Trường Ca thấy hắn nói cũng đúng, bản thân hắn cũng lịch sự, nho nhã. Hắn lại là người có mệnh rồng, thu hút đám yêu ma đến gần hắn, có thể sẽ tìm được manh mối về nhện vương.
"- Vậy ta xin nhờ vào huynh, phiền huynh rồi."
Nàng liền chấp thuận.
Một lát sau, xe ngựa được đưa đến, nàng cùng Tư Thành ngồi trong kiệu lớn, chưa đến nửa canh giờ đã đến nhà của hắn. Vừa bước xuống xe, đập vào mắt nàng là dòng chữ " Triệu Vương Phủ ".
"- Huynh....huynh là vương gia? ". Nàng bất ngờ, tròn mắt nhìn Tư Thành.
"- Đúng vậy, mau đi vào trong nhà đi. Người đâu! Dẫn nàng ấy đến Thanh Trúc viện."
Tư Thành ra lệnh cho đám gia nô ở gần đó.
"- Khoan đã! Nữ nhi này từ đâu tới!! ".
Một nữ tử y phục phấn hoa, nhan sắc mĩ miều, đoán chừng cũng tầm tuổi Trường Ca đi tới.
"- Vương gia, người lại nói điều kì lạ giống nữ tử kia, trên đời này làm gì có ma quỷ chứ? ".
Thiết Đoàn cảm thấy vương gia cũng thật kì lạ, lại đi tin lời của nữ nhân lạ mặt đó.
''- Bổn vương không đôi co với ngươi, sau này ngươi sẽ tự trải nghiệm."
Vương gia lườm Thiết Đoàn một cái, rồi rời khỏi phòng. Thiết Đoàn ngơ ngác nhìn theo bóng dáng của vương gia rồi khẽ lắc đầu.
Trời sáng, Triệu Tư Thành liền rời khỏi vương phủ, mục đích là để tìm Trường Ca. Nhưng dù cho hắn đã đến rất nhiều nơi vẫn không thấy được bóng dáng của nàng. Hắn dường như đã từ bỏ ý định tìm nàng, nàng bỗng xuất hiện ở một cửa hàng bán mĩ phẩm.
"- Lão bản, cái này là gì vậy? ".
Nàng tò mò chỉ vào một chiếc lọ nhỏ xinh xắn, bên trong có màu đỏ tươi. Từ nhỏ đến giờ, Trường Ca chưa nhìn qua mĩ phẩm của nữ nhi, nên không hề hay biết.
"- Cô nương, đây là son đó. Loại son này được rất nhiều nữ tử, tiểu thư trong kinh thành ưa dùng, cô nương có muốn mua không? "
chủ hàng liền niềm nở chào đón.
"- Vậy sao? Ta cũng muốn mua một cái, lọ son này bao nhiêu tiền? "
"- Của cô nương hết năm mươi đồng!! ".
"- Gì cơ? Những năm mươi đồng?? Lão bản, ta không đủ tiền, ta không mua nữa nhé. "
Nàng có chút e dè, số tiền đem lên kinh thành cũng không còn nhiều, không thể phí hoài chỉ vì một lọ son được.
"- Không có tiền thì nói ngay từ đầu đi! Nhìn cách ăn mặc quê mùa đó,đáng lẽ ta đã không nên mất thời gian với cô rồi."
Thấy nàng không có tiền, lão ta liền trở mặt ngay, buông ra những với khó nghe về nàng.
"- Còn nhìn gì nữa?? Mau đi đi ".
Lão ta còn liên tục xua đuổi Trường Ca.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương gia trông thấy một màn này liền đi thẳng đến sạp hàng.
"- Lão bản! Ta muốn mua tất cả chỗ son này.! "
Hắn ném lên sạp hàng một bọc vải, trong đó có rất nhiều vàng thỏi sáng bóng.
"- Ai da! Khách quý, chỗ son này đều là của ngài. Không biết vị tiểu thư nào có diễm phúc, lại được công tử tuấn lãng, lại hào phóng như này tặng son nhỉ? Thật là hạnh phúc! ".
Lão già thấy Triệu Tư Thành là người có tiền tài, liền xu nịnh, tâng bốc hắn lên trời.
"- Người lão nói chính là vị cô nương trước mặt đây. Nàng ấy là thê tử của ta! ".
Hắn nói dối mà không chớp mắt, còn kéo Trường Ca vào lòng thể hiện tình cảm cho người ngoài thấy. Hành động của vương gia lại khiến cho nàng cảm thấy ngại ngùng. Đôi má bắt đầu ửng đỏ, Triệu Tư Thành bắt gặp khoảnh khắc này liền thầm khen nàng thật đáng yêu.
"- A! đây là phu nhân của ngài sao? Lúc nãy lão có chút thất lễ với phu nhân, mong phu nhân bỏ quá cho."
Hắn cung kính trước mặt nàng, thay đổi hoàn toàn từ lúc Triệu Tư Thành bước đến.
Hừm! Lúc nãy còn chửi mắng ta nghèo hèn, nhưng sau khi nhận được vàng từ hắn, lại tỏ ra cung kính, niềm nở với ta? Lão già thối, ta không để lão được như ý đâu. Nàng nghĩ thầm trong bụng.
"- A! Phu quân à, ta đổi ý rồi, ta không thích mua son nữa, chúng ta về nhà thôi ".
Trường Ca nũng nịu ôm lấy cánh tay của vương gia.
"- Được, ta không mua nữa! Tất thảy đều chiều theo ý của nàng ".
Hắn vừa nói vừa giật lấy chiếc túi trong tay lão chủ. Lão ta vẫn còn đang ngơ ngác, không hiểu vì sao tiền đến tay lại còn bị vuột mất.
"- Ơ này, này.....khoan đã hai vị!!
Hắn chỉ có thể gọi với theo trong bất lực. Nhìn hai người rời đi hòa vào trong đám đông, hắn phát tiết trút giận lên chiếc bàn gần đó.
Đi được một đoạn, nàng nhớ ra gì đó, sắc mặt liền thay đổi nhìn hắn.
"- Đêm qua huynh có làm như những gì ta nói không? ".
"- Thuộc hạ của ta đã vô tình mở cửa, một ả kì dị đòi ăn thịt ta, cũng may có lá bùa này, cảm tạ cô nương đã cứu giúp ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"- Không cần phải cảm ơn, đó là trách nhiệm của ta."
Nàng mỉm cười.
"- Cô nương là đạo sư sao? Có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn được đúng không? "
Trường Ca khẽ gật đầu:
"- Đúng vậy! Ta chính là đạo sư. Ta sinh ra ở Nam Sơn, theo cha học nghề. Nhưng cha ta mất rồi, ta vào kinh thành cũng là tìm nguyên nhân cái chết của phụ thân ".
"- Nói vậy cô nương đến đây một mình, không có nơi nương tựa? Cô nương có thể cho ta biết quý danh không? ".
Hắn ta tiếp tục hỏi.
"- Ta là Diệp Trường Ca, còn huynh??
"- Triệu Tư Thành! ta sống ở đây từ nhỏ. Nhà của ta cũng khá rộng rãi, có phòng trống, hay là cô nương đến ở tạm chỗ ta một thời gian. Ở kinh thành đắt đỏ, nhiều lừa lọc, một người sống ở miền quê lại là nữ nhi, khó tránh được nguy hiểm.
Trường Ca thấy hắn nói cũng đúng, bản thân hắn cũng lịch sự, nho nhã. Hắn lại là người có mệnh rồng, thu hút đám yêu ma đến gần hắn, có thể sẽ tìm được manh mối về nhện vương.
"- Vậy ta xin nhờ vào huynh, phiền huynh rồi."
Nàng liền chấp thuận.
Một lát sau, xe ngựa được đưa đến, nàng cùng Tư Thành ngồi trong kiệu lớn, chưa đến nửa canh giờ đã đến nhà của hắn. Vừa bước xuống xe, đập vào mắt nàng là dòng chữ " Triệu Vương Phủ ".
"- Huynh....huynh là vương gia? ". Nàng bất ngờ, tròn mắt nhìn Tư Thành.
"- Đúng vậy, mau đi vào trong nhà đi. Người đâu! Dẫn nàng ấy đến Thanh Trúc viện."
Tư Thành ra lệnh cho đám gia nô ở gần đó.
"- Khoan đã! Nữ nhi này từ đâu tới!! ".
Một nữ tử y phục phấn hoa, nhan sắc mĩ miều, đoán chừng cũng tầm tuổi Trường Ca đi tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro