Mau Nhường Đường! Bổn Vương Phi Đến Diệt Yêu
Mất tích
tg: Tím
2024-06-09 00:41:43
Những người trong Lý gia không nhìn thấy được đứa trẻ, nhưng những sinh vật kia thì có. Đám côn trùng điên cuồng nhắm vào đám người Lý gia mà tấn công. Mọi người đều hoảng sợ, nhốn nháo cả lên,Trường Ca tức giận hét lớn:
"- Yêu ma hỗn xược!! Dám làm loạn ngay trước mắt ta ".
Nàng liền ném lá bùa đến trước đám người của Lý gia, hô lớn:
"- Kết giới tạo!!!!! "
Lập tức có một màng bọc trong suốt bao phủ lấy cả đám người, khiến cho bọn côn trùng không thể lại gần họ. Sau đó nàng liền thi triển viêm hoả đốt cháy đám sinh vật đó.
Nhìn dưới sàn nhà toàn là xác cháy đen của côn trùng, người nhà Lý gia mới thở phào nhẹ nhõm.
"- Cô nương này thuật pháp cao minh, là người mà Lý Mạn nói đến đúng không? ".
Một nam tử tầm trung niên lên tiếng, người này chính là phụ thân của Lý Mạn, hắn là Lý Nghiên.
"- Đúng vậy phụ thân, nàng ta là Diệp Trường Ca."
Lý Mạn liền xác nhận.
Nguy hiểm đã qua đi, nha hoàn cũng lên dâng trà đến mời khách. Lý Nghiên liền thuận lại cho nàng nghe chuyện:
"- Diệp đại sư, không biết Lý gia ta mắc phải thứ gì đó không sạch sẽ hay không, người trong nhà đều gặp hoạ. Phu nhân của ta cũng treo cổ tự vẫn, dù gần đây tâm tình bà ấy khá tốt. Mong Diệp đại sư có thể giúp Lý gia ta tìm ra mối nguy mà hoá giải ".
Nàng nhấp một ngụm trà, nhìn một lượt ngôi nhà rồi nói:
"- Lý gia trong nhà có đứa bé trai tầm mười tuổi từng sống ở đây không?.
Câu nói dường như rất bình thường của nàng lại làm cho đám người Lý gia bối rối, mặt mày tái xanh, trông rất đáng ngờ. Nhưng Lý Nghiên hắn vẫn một mực phủ định:
"- Lý gia chưa từng có đứa trẻ như vậy. Ở Lý gia chỉ có Lý Chính Đan, huynh trưởng của Lý Mạn là nam tử duy nhất mà thôi."
Nàng nhìn qua cũng biết lão giấu diếm điều gì đó.
"- Nếu như các người không chịu nói thật, ta cũng không thể giúp được các ngươi rồi.".
Nàng đứng lên định rời đi thì một lão bà từ trong nhà đi ra ngăn nàng lại.
"- Diệp đại sư, xin dừng bước. Ta sẽ kể cho người nghe toàn bộ sự việc về đứa trẻ đó."
"- Mẫu thân, điều này không được!
Lý Nghiên vẫn muốn che đậy, giấu diếm bí mật nào đó.
"- Lý Nghiên, ngươi không thấy mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát rồi sao? Cứ như thế này Lý gia sẽ không còn ai sống sót! ".
Hắn ta suy nghĩ một lúc, cũng đành chấp nhận nói ra sự thật. Bà lão cung kính nhìn về phía nàng:
"- Diệp đại sư, nói ra thật hổ thẹn. Con trai ta hồ đồ, lỡ si mê một nữ nha hoàn trong phủ, nàng ta goá chồng nhiều năm và có một đứa bé tên Nhữ Đông. Cả hai người đã lén lút gặp mặt tư tình, bị Ngọc Thị phát hiện, con dâu ta liền trừng trị nữ nhân đó bằng cách ném ả xuống giếng, đứa nhỏ thì bị nhốt trong chuồng ngựa, bị bỏ đó cho đến chết. Sự vụ đã xảy ra được hơn tuần nay rồi."
Nàng liền nhíu mày, lắc đầu:
"- Là nghiệp báo, nếu như không phải oan hồn đòi mạng thì cũng là trời đất trừng trị các người. Các người tước đoạt mạng sống của người khác, có ngày hôm nay đều do các ngươi tự chuốc lấy! ".
Bà lão vội vàng cầu xin:
"- Diệp đại sư, ta biết người có thể hóa giải ác nghiệp này, cầu xin người cứu lấy Lý gia ta! ".
Bà lão quỳ trước mặt Trường Ca.
"- Tổ mẫu!!! Người đứng dậy đi, chân của người đang bị đau mà."
Lý Mạn lo lắng muốn đỡ tổ mẫu đứng dậy.
"- Lão bà mau đứng dậy đi, cứu người là việc đạo sĩ như ta nên làm. Nhưng các ngươi nên nhớ về sau không được tái phạm, phải làm phúc cho bá tính, ăn chay trường, thì nghiệp này mới được trả hết ".
Nét mặt nàng nghiêm túc.
"- Vâng, vâng, Lý gia chúng ta ghi nhớ! "
Lý Mạn liền gật đầu liên tục.
Bỗng nhiên, một cơn gió từ đâu thổi vào, cát bụi bay tới mù mịt, mọi người đều nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra Lý Nghiên đã không còn ở đây nữa.
"- Phụ thân!!! Phụ thân ta biến mất rồi! ".
"- Lý Nghiên, con ở đâu???? Lý Nghiên!!!! "
Đáp lại những câu hỏi đó chỉ là tiếng lá cây xào xạc, Lý Nghiên đã biến mất sau cơn gió cát kia.
"- Diệp đại sư, xin người cứu cha ta! " Lý Mạn khóc oà cầm lấy cánh tay của nàng.
Nàng vẫn bình tĩnh, từ tốn nói:
"- Cha của ngươi bị ma nữ kia đưa đi rồi, nhưng các ngươi yên tâm, hắn ta vẫn còn sống. Ta có thể cảm nhận được hơi thở của cha ngươi, cũng chỉ trong Lý gia này thôi ".
"- Vậy....phải làm sao đây Diệp đại sư? "
Bà lão run rẩy nhìn nàng.
"- Hôm nay, ta xin được tá túc ở Lý gia một đêm. Ta sẽ nghĩ cách cứu Lý Nghiên."
"- Được, được, trăm sự đều nhờ Diệp đại sư! Người đâu! đưa Diệp đại sư đến phòng nghỉ ngơi trước ".
Một nữ nha hoàn dẫn nàng đến một căn phòng khá rộng, có một khung cửa sổ nhìn ra là một cái giếng, được rào lại cẩn thận. Nàng nhíu mày nhìn về nơi đó, quả nhiên hơi thở của Lý Nghiên đang ở hướng đó ".
"- Cái giếng kia! Là nơi nha hoàn đó bị ném xuống có đúng không?
Nàng hỏi nữ nha hoàn dẫn đường, nhưng mắt thì vẫn chăm chăm về phía ngoài cửa sổ.
"- Bẩm đại sư, đúng vậy! Sau khi ném người đó xuống giếng, phu nhân liền cho người rào lại nơi đó, không muốn ai bén mảng đến.
"- Yêu ma hỗn xược!! Dám làm loạn ngay trước mắt ta ".
Nàng liền ném lá bùa đến trước đám người của Lý gia, hô lớn:
"- Kết giới tạo!!!!! "
Lập tức có một màng bọc trong suốt bao phủ lấy cả đám người, khiến cho bọn côn trùng không thể lại gần họ. Sau đó nàng liền thi triển viêm hoả đốt cháy đám sinh vật đó.
Nhìn dưới sàn nhà toàn là xác cháy đen của côn trùng, người nhà Lý gia mới thở phào nhẹ nhõm.
"- Cô nương này thuật pháp cao minh, là người mà Lý Mạn nói đến đúng không? ".
Một nam tử tầm trung niên lên tiếng, người này chính là phụ thân của Lý Mạn, hắn là Lý Nghiên.
"- Đúng vậy phụ thân, nàng ta là Diệp Trường Ca."
Lý Mạn liền xác nhận.
Nguy hiểm đã qua đi, nha hoàn cũng lên dâng trà đến mời khách. Lý Nghiên liền thuận lại cho nàng nghe chuyện:
"- Diệp đại sư, không biết Lý gia ta mắc phải thứ gì đó không sạch sẽ hay không, người trong nhà đều gặp hoạ. Phu nhân của ta cũng treo cổ tự vẫn, dù gần đây tâm tình bà ấy khá tốt. Mong Diệp đại sư có thể giúp Lý gia ta tìm ra mối nguy mà hoá giải ".
Nàng nhấp một ngụm trà, nhìn một lượt ngôi nhà rồi nói:
"- Lý gia trong nhà có đứa bé trai tầm mười tuổi từng sống ở đây không?.
Câu nói dường như rất bình thường của nàng lại làm cho đám người Lý gia bối rối, mặt mày tái xanh, trông rất đáng ngờ. Nhưng Lý Nghiên hắn vẫn một mực phủ định:
"- Lý gia chưa từng có đứa trẻ như vậy. Ở Lý gia chỉ có Lý Chính Đan, huynh trưởng của Lý Mạn là nam tử duy nhất mà thôi."
Nàng nhìn qua cũng biết lão giấu diếm điều gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"- Nếu như các người không chịu nói thật, ta cũng không thể giúp được các ngươi rồi.".
Nàng đứng lên định rời đi thì một lão bà từ trong nhà đi ra ngăn nàng lại.
"- Diệp đại sư, xin dừng bước. Ta sẽ kể cho người nghe toàn bộ sự việc về đứa trẻ đó."
"- Mẫu thân, điều này không được!
Lý Nghiên vẫn muốn che đậy, giấu diếm bí mật nào đó.
"- Lý Nghiên, ngươi không thấy mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát rồi sao? Cứ như thế này Lý gia sẽ không còn ai sống sót! ".
Hắn ta suy nghĩ một lúc, cũng đành chấp nhận nói ra sự thật. Bà lão cung kính nhìn về phía nàng:
"- Diệp đại sư, nói ra thật hổ thẹn. Con trai ta hồ đồ, lỡ si mê một nữ nha hoàn trong phủ, nàng ta goá chồng nhiều năm và có một đứa bé tên Nhữ Đông. Cả hai người đã lén lút gặp mặt tư tình, bị Ngọc Thị phát hiện, con dâu ta liền trừng trị nữ nhân đó bằng cách ném ả xuống giếng, đứa nhỏ thì bị nhốt trong chuồng ngựa, bị bỏ đó cho đến chết. Sự vụ đã xảy ra được hơn tuần nay rồi."
Nàng liền nhíu mày, lắc đầu:
"- Là nghiệp báo, nếu như không phải oan hồn đòi mạng thì cũng là trời đất trừng trị các người. Các người tước đoạt mạng sống của người khác, có ngày hôm nay đều do các ngươi tự chuốc lấy! ".
Bà lão vội vàng cầu xin:
"- Diệp đại sư, ta biết người có thể hóa giải ác nghiệp này, cầu xin người cứu lấy Lý gia ta! ".
Bà lão quỳ trước mặt Trường Ca.
"- Tổ mẫu!!! Người đứng dậy đi, chân của người đang bị đau mà."
Lý Mạn lo lắng muốn đỡ tổ mẫu đứng dậy.
"- Lão bà mau đứng dậy đi, cứu người là việc đạo sĩ như ta nên làm. Nhưng các ngươi nên nhớ về sau không được tái phạm, phải làm phúc cho bá tính, ăn chay trường, thì nghiệp này mới được trả hết ".
Nét mặt nàng nghiêm túc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"- Vâng, vâng, Lý gia chúng ta ghi nhớ! "
Lý Mạn liền gật đầu liên tục.
Bỗng nhiên, một cơn gió từ đâu thổi vào, cát bụi bay tới mù mịt, mọi người đều nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra Lý Nghiên đã không còn ở đây nữa.
"- Phụ thân!!! Phụ thân ta biến mất rồi! ".
"- Lý Nghiên, con ở đâu???? Lý Nghiên!!!! "
Đáp lại những câu hỏi đó chỉ là tiếng lá cây xào xạc, Lý Nghiên đã biến mất sau cơn gió cát kia.
"- Diệp đại sư, xin người cứu cha ta! " Lý Mạn khóc oà cầm lấy cánh tay của nàng.
Nàng vẫn bình tĩnh, từ tốn nói:
"- Cha của ngươi bị ma nữ kia đưa đi rồi, nhưng các ngươi yên tâm, hắn ta vẫn còn sống. Ta có thể cảm nhận được hơi thở của cha ngươi, cũng chỉ trong Lý gia này thôi ".
"- Vậy....phải làm sao đây Diệp đại sư? "
Bà lão run rẩy nhìn nàng.
"- Hôm nay, ta xin được tá túc ở Lý gia một đêm. Ta sẽ nghĩ cách cứu Lý Nghiên."
"- Được, được, trăm sự đều nhờ Diệp đại sư! Người đâu! đưa Diệp đại sư đến phòng nghỉ ngơi trước ".
Một nữ nha hoàn dẫn nàng đến một căn phòng khá rộng, có một khung cửa sổ nhìn ra là một cái giếng, được rào lại cẩn thận. Nàng nhíu mày nhìn về nơi đó, quả nhiên hơi thở của Lý Nghiên đang ở hướng đó ".
"- Cái giếng kia! Là nơi nha hoàn đó bị ném xuống có đúng không?
Nàng hỏi nữ nha hoàn dẫn đường, nhưng mắt thì vẫn chăm chăm về phía ngoài cửa sổ.
"- Bẩm đại sư, đúng vậy! Sau khi ném người đó xuống giếng, phu nhân liền cho người rào lại nơi đó, không muốn ai bén mảng đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro