Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 19
2024-11-12 08:47:23
Bà ta nhìn hoàng hậu với ánh mắt đầy yêu thương:
"Nương nương mau dùng đi."
Hoàng hậu liếc Tử Tô, ra hiệu cho nàng ta lui ra.
Điều này ám chỉ rằng hoàng hậu muốn nói chuyện riêng với Thường ma ma.
Dù trong lòng không phục, Tử Tô vẫn phải rời đi.
Trước khi đi, nàng ta cố ý tháo túi hương ở thắt lưng mình và lén để lại.
Khi trong phòng chỉ còn lại hoàng hậu và Thường ma ma, hoàng hậu không kìm nén được nỗi uất ức trong lòng.
"Ma ma, hôm nay hoàng thượng phạt ta trước mặt bao nhiêu người, còn lấy đi quyền hành của ta nữa!"
Thường ma ma nhẹ nhàng vỗ về lưng hoàng hậu, an ủi bà:
"Trưởng công chúa khó sinh mà lại không tìm được thái y, hoàng thượng nổi giận cũng là chuyện dễ hiểu."
"Thế nhưng còn chuyện ban tên và phong tước vị quận chúa thì sao? Trưởng nữ của nàng ta đến tròn một tuổi mới được phong làm An Lạc quận chúa, còn Tạ Minh Châu mới sinh ra đã có tước vị. Sau này chẳng lẽ còn được ban cả đất phong sao?"
"Ma ma, người nói xem, có phải hoàng thượng thật sự muốn truyền ngôi cho Tạ Vọng Thư không?"
Càng nói, hoàng hậu càng hoảng sợ, dường như điều đó đã trở thành hiện thực.
Những hành động của bà ta khiến mái tóc búi gọn gàng ban đầu giờ đây rối tung, trâm cài cũng bị lệch.
Thường ma ma cau mày, nghiêm giọng:
"Nương nương hãy thận trọng lời nói! Không thể tùy tiện suy đoán tâm tư của hoàng thượng!”
“Hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến Tạ công tử? Dù sau này An Ninh Quận Chúa có thực quyền, thì cũng chỉ là một quận chúa mà thôi."
"Ma ma!"
Hoàng hậu bực dọc, bà ta không hài lòng nói:
"Người là vú nuôi của ta, hay là của hoàng thượng và trưởng công chúa? Lúc nào cũng chỉ biết bênh người khác!"
"Ra ngoài! Người đi ra ngoài cho ta!"
Trước mặt Thường ma ma, hoàng hậu vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, có thể làm nũng, có thể bộc lộ cảm xúc mà không cần giữ hình tượng của một hoàng hậu cao quý.
Thường ma ma chỉ có thể nhấc món trứng hấp ra khỏi khay, dặn dò hoàng hậu nên ăn một chút rồi rời đi.
Khi không còn ai xung quanh, tâm trạng đầy phiền muộn của hoàng hậu cuối cùng cũng bình ổn lại.
Mùi hương từ túi thơm ở góc phòng bắt đầu tỏa ra, như một bàn tay vô hình bao phủ lấy hoàng hậu.
Trong cơn mơ hồ, bà ta nghe thấy một giọng nói vang lên từ sâu thẳm tâm hồn:
[Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Tạ Vọng Thư.]
[Tạ Vọng Thư chết rồi, tất cả sẽ trở lại bình yên.]
[Giết Tạ Vọng Thư!]
...
Chiếu chỉ phong tước và lễ vật từ thái hậu được mang đến phủ công chúa.
Trưởng công chúa vẫn đang ở cữ, không thể ra ngoài, nên Tạ Hoài Ngọc và lão phu nhân thay mặt nhận chỉ.
Người đọc chiếu chỉ là đại thái giám bên cạnh hoàng đế, địa vị rất cao.
"Nương nương mau dùng đi."
Hoàng hậu liếc Tử Tô, ra hiệu cho nàng ta lui ra.
Điều này ám chỉ rằng hoàng hậu muốn nói chuyện riêng với Thường ma ma.
Dù trong lòng không phục, Tử Tô vẫn phải rời đi.
Trước khi đi, nàng ta cố ý tháo túi hương ở thắt lưng mình và lén để lại.
Khi trong phòng chỉ còn lại hoàng hậu và Thường ma ma, hoàng hậu không kìm nén được nỗi uất ức trong lòng.
"Ma ma, hôm nay hoàng thượng phạt ta trước mặt bao nhiêu người, còn lấy đi quyền hành của ta nữa!"
Thường ma ma nhẹ nhàng vỗ về lưng hoàng hậu, an ủi bà:
"Trưởng công chúa khó sinh mà lại không tìm được thái y, hoàng thượng nổi giận cũng là chuyện dễ hiểu."
"Thế nhưng còn chuyện ban tên và phong tước vị quận chúa thì sao? Trưởng nữ của nàng ta đến tròn một tuổi mới được phong làm An Lạc quận chúa, còn Tạ Minh Châu mới sinh ra đã có tước vị. Sau này chẳng lẽ còn được ban cả đất phong sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ma ma, người nói xem, có phải hoàng thượng thật sự muốn truyền ngôi cho Tạ Vọng Thư không?"
Càng nói, hoàng hậu càng hoảng sợ, dường như điều đó đã trở thành hiện thực.
Những hành động của bà ta khiến mái tóc búi gọn gàng ban đầu giờ đây rối tung, trâm cài cũng bị lệch.
Thường ma ma cau mày, nghiêm giọng:
"Nương nương hãy thận trọng lời nói! Không thể tùy tiện suy đoán tâm tư của hoàng thượng!”
“Hơn nữa, chuyện này thì liên quan gì đến Tạ công tử? Dù sau này An Ninh Quận Chúa có thực quyền, thì cũng chỉ là một quận chúa mà thôi."
"Ma ma!"
Hoàng hậu bực dọc, bà ta không hài lòng nói:
"Người là vú nuôi của ta, hay là của hoàng thượng và trưởng công chúa? Lúc nào cũng chỉ biết bênh người khác!"
"Ra ngoài! Người đi ra ngoài cho ta!"
Trước mặt Thường ma ma, hoàng hậu vẫn là tiểu cô nương chưa xuất giá, có thể làm nũng, có thể bộc lộ cảm xúc mà không cần giữ hình tượng của một hoàng hậu cao quý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường ma ma chỉ có thể nhấc món trứng hấp ra khỏi khay, dặn dò hoàng hậu nên ăn một chút rồi rời đi.
Khi không còn ai xung quanh, tâm trạng đầy phiền muộn của hoàng hậu cuối cùng cũng bình ổn lại.
Mùi hương từ túi thơm ở góc phòng bắt đầu tỏa ra, như một bàn tay vô hình bao phủ lấy hoàng hậu.
Trong cơn mơ hồ, bà ta nghe thấy một giọng nói vang lên từ sâu thẳm tâm hồn:
[Hoàng thượng muốn truyền ngôi cho Tạ Vọng Thư.]
[Tạ Vọng Thư chết rồi, tất cả sẽ trở lại bình yên.]
[Giết Tạ Vọng Thư!]
...
Chiếu chỉ phong tước và lễ vật từ thái hậu được mang đến phủ công chúa.
Trưởng công chúa vẫn đang ở cữ, không thể ra ngoài, nên Tạ Hoài Ngọc và lão phu nhân thay mặt nhận chỉ.
Người đọc chiếu chỉ là đại thái giám bên cạnh hoàng đế, địa vị rất cao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro