Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Chương 43
2024-11-12 08:47:23
Bà cụ ngạc nhiên nhìn hắn:
“Ngươi lạ thật, ta lừa ngươi làm gì? Ngươi cứ đi hỏi thăm đi, phò mã ra ngoài luôn phải thay vài bộ quần áo, lần nào ra ngoài cũng cần hai chiếc xe ngựa, huống hồ lần này là về Tạ gia ở lại vài ngày...”
Phong Hoa chẳng còn tâm trí để nghe tiếp lời của bà cụ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ “về Tạ gia ở lại”, chẳng phải có nghĩa là phủ trưởng công chúa sẽ bớt đi người canh giữ?
Hắn phải quay về báo cáo với đại ca, biết đâu có thể hành động ngay trong đêm nay.
…
Trong mật thất, nữ tử hôm nay mặc một bộ váy lụa màu xanh biển, ngoài chiếc trâm thạch lựu đỏ đã có từ trước, trên tóc nàng ta còn gắn thêm vài đóa hoa nhỏ tinh xảo, trông đáng yêu hơn vài phần, nhưng vẻ mặt dữ tợn của nàng ta lại khiến người đối diện run sợ.
Nàng ta thẳng tay ném cuốn sách về phía kẻ đang quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo như muốn lấy mạng.
“Lũ phế vật! Bà đỡ bị công khai áp giải đến quan phủ, ngoài kia đồn ầm lên, đều nói có kẻ hãm hại trưởng công chúa. Nếu ta bị phát hiện, ta sẽ lột da các ngươi!”
Đối diện với những lời mắng mỏ của nàng ta, thuộc hạ chỉ biết cúi đầu im lặng.
Một hồi lâu sau, nữ tử mới ngừng chửi mắng, nàng cất giọng lạnh lùng:
“Phúc Toàn! Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, ngày mai nhất định phải tìm cách ra ngoài. Làm hỏng đại sự ngày mai, cả lũ chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
Trong đám thuộc hạ bước ra một tên thái giám, chính là Phúc Toàn ở ngự thiện phòng.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, giọng run run:
“Nhưng trong cung đã được canh giữ cẩn mật, chúng ta không ra ngoài được.”
Nữ tử giận đến tái mặt, nàng ta cũng hiểu Thái hậu canh giữ rất nghiêm ngặt.
Nhưng ngoài kia chỉ có lẻ tẻ vài tên lính canh, không thể nào lừa bắt được Tạ Tinh Lâm trong mắt trưởng công chúa, huống hồ chúng còn giữ thêm những đứa trẻ khác, trừ phi...
Trong mắt nàng ta hiện lên một tia tàn độc, nàng ta ra lệnh truyền tin cho Phong Hoa bên ngoài:
Nếu bắt cóc Tạ Tinh Lâm thất bại, thì đổi thành giết chết.
Nếu Đặng Thất bị bắt, ngôi nhà nhỏ bên ngoài thành cũng không thể giữ lại, cùng với những đứa trẻ ở đó, tất cả phải thiêu hủy sạch sẽ!
Tin tức từ nữ tử trong cung còn chưa truyền ra ngoài, Phong Hoa cùng đồng bọn đã quyết định hành động trước thời hạn.
Đặng Thất ngập ngừng, cuối cùng cũng thốt lên:
"Có phải quá mạo hiểm không?"
"Phú quý hiểm trung cầu, nếu ban đầu chúng ta do dự, làm sao bắt được Cố Thừa Ngọc?"
Phong Hoa phản bác không chút khách sáo.
“Thôi được rồi, ai cũng bớt lời đi.”
Nam tử áo xám, Triệu Dung, người đứng đầu nhóm, bỗng lên tiếng, khiến Đặng Thất đành nuốt lại nỗi lo lắng.
“Ngươi lạ thật, ta lừa ngươi làm gì? Ngươi cứ đi hỏi thăm đi, phò mã ra ngoài luôn phải thay vài bộ quần áo, lần nào ra ngoài cũng cần hai chiếc xe ngựa, huống hồ lần này là về Tạ gia ở lại vài ngày...”
Phong Hoa chẳng còn tâm trí để nghe tiếp lời của bà cụ, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ “về Tạ gia ở lại”, chẳng phải có nghĩa là phủ trưởng công chúa sẽ bớt đi người canh giữ?
Hắn phải quay về báo cáo với đại ca, biết đâu có thể hành động ngay trong đêm nay.
…
Trong mật thất, nữ tử hôm nay mặc một bộ váy lụa màu xanh biển, ngoài chiếc trâm thạch lựu đỏ đã có từ trước, trên tóc nàng ta còn gắn thêm vài đóa hoa nhỏ tinh xảo, trông đáng yêu hơn vài phần, nhưng vẻ mặt dữ tợn của nàng ta lại khiến người đối diện run sợ.
Nàng ta thẳng tay ném cuốn sách về phía kẻ đang quỳ dưới đất, ánh mắt lạnh lẽo như muốn lấy mạng.
“Lũ phế vật! Bà đỡ bị công khai áp giải đến quan phủ, ngoài kia đồn ầm lên, đều nói có kẻ hãm hại trưởng công chúa. Nếu ta bị phát hiện, ta sẽ lột da các ngươi!”
Đối diện với những lời mắng mỏ của nàng ta, thuộc hạ chỉ biết cúi đầu im lặng.
Một hồi lâu sau, nữ tử mới ngừng chửi mắng, nàng cất giọng lạnh lùng:
“Phúc Toàn! Ta không cần biết ngươi dùng cách gì, ngày mai nhất định phải tìm cách ra ngoài. Làm hỏng đại sự ngày mai, cả lũ chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm này đâu!”
Trong đám thuộc hạ bước ra một tên thái giám, chính là Phúc Toàn ở ngự thiện phòng.
Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, giọng run run:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng trong cung đã được canh giữ cẩn mật, chúng ta không ra ngoài được.”
Nữ tử giận đến tái mặt, nàng ta cũng hiểu Thái hậu canh giữ rất nghiêm ngặt.
Nhưng ngoài kia chỉ có lẻ tẻ vài tên lính canh, không thể nào lừa bắt được Tạ Tinh Lâm trong mắt trưởng công chúa, huống hồ chúng còn giữ thêm những đứa trẻ khác, trừ phi...
Trong mắt nàng ta hiện lên một tia tàn độc, nàng ta ra lệnh truyền tin cho Phong Hoa bên ngoài:
Nếu bắt cóc Tạ Tinh Lâm thất bại, thì đổi thành giết chết.
Nếu Đặng Thất bị bắt, ngôi nhà nhỏ bên ngoài thành cũng không thể giữ lại, cùng với những đứa trẻ ở đó, tất cả phải thiêu hủy sạch sẽ!
Tin tức từ nữ tử trong cung còn chưa truyền ra ngoài, Phong Hoa cùng đồng bọn đã quyết định hành động trước thời hạn.
Đặng Thất ngập ngừng, cuối cùng cũng thốt lên:
"Có phải quá mạo hiểm không?"
"Phú quý hiểm trung cầu, nếu ban đầu chúng ta do dự, làm sao bắt được Cố Thừa Ngọc?"
Phong Hoa phản bác không chút khách sáo.
“Thôi được rồi, ai cũng bớt lời đi.”
Nam tử áo xám, Triệu Dung, người đứng đầu nhóm, bỗng lên tiếng, khiến Đặng Thất đành nuốt lại nỗi lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro