Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Kết Cục Thê Thả...
2024-11-12 08:47:23
Hai người họ là một đôi phu thê nổi danh của Đại Chu, Tạ Hoài Ngọc tính tình ôn hòa, mọi việc đều để trưởng công chúa quyết định, hai người họ sống với nhau rất hòa hợp.
Nhưng đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Trưởng công chúa bị hại mà mất khi sinh đứa con gái út, Tạ Hoài Ngọc vì đau buồn mà lâm bệnh, cuối cùng cũng mất.
Năm đứa con của họ đều có kết cục bi thảm.
Cả Tạ gia chỉ là vật hi sinh trong cốt truyện, để nữ chính chiếm lấy tài sản kếch xù như quốc khố.
Nghĩ đến việc mình cũng trở thành bia đỡ đạn, Tạ Minh Châu chỉ có thể thở dài.
Nàng thật sự muốn giúp đỡ gia đình đáng thương này thay đổi vận mệnh, nhưng bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ mới sinh, thậm chí còn chưa biết nói.
Tạ Hoài Ngọc dần dần nhận ra điều bất thường, ông quay đầu nhìn trưởng công chúa, dùng khẩu hình miệng hỏi:
"Nàng cũng nghe thấy sao?"
Sắc mặt của trưởng công chúa hơi tái nhợt, bà khẽ gật đầu, thừa nhận rằng mình cũng nghe thấy giọng nói kỳ lạ đó.
Việc sinh nở đã khiến bà mất nhiều sức, nhưng khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ không bình thường, trưởng công chúa cố gắng giữ vững tinh thần chờ Tạ Hoài Ngọc vào phòng.
Bà dựa vào người Tạ Hoài Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hoài Ngọc, ta đã hứa với hoàng thượng sẽ cùng ngài thưởng thức trà mới, không biết có kịp không?"
Tạ Hoài Ngọc trả lười theo bản năng:
"Chờ sau khi nàng qua tháng, hãy vào cung thưởng trà với hoàng thượng, trước hết hãy dưỡng thân thể cho tốt."
[Uống trà gì chứ! Một lát nữa phụ thân rời đi, sẽ có bà đỡ độc ác mang canh sâm đã bị hạ độc đến cho mẫu thân uống.]
[Đáng ghét thật, ta còn quá nhỏ, nếu lớn hơn một chút, dù chỉ vài tháng thôi, ta cũng có thể hất đổ bát canh đó rồi!]
Tạ Minh Châu vô cùng tiếc nuối, dù nàng chưa thấy mặt mẫu thân đời này, nhưng chỉ nghe giọng nói cũng đủ cảm nhận được đây là một đại mỹ nhân.
"Phu nhân, nàng ôm con gái một lát, ta... ta có chút việc phải ra ngoài."
Trao đứa trẻ trong tay cho trưởng công chúa, Tạ Hoài Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi chân run rẩy đã tố cáo sự bất an trong lòng ông.
Ông tự an ủi rằng, làm gì có ai biết được chuyện tương lai?
Có lẽ con gái nhỏ chỉ là nói linh tinh thôi.
Dù trong lòng tự trấn an như vậy, nhưng Tạ Hoài Ngọc vẫn quyết định kiểm tra một chút, lỡ đâu thật sự không có canh sâm nào thì sao?
Ông chống tay lên tường, bước ra khỏi phòng sinh, vừa hay nhìn thấy cung nữ đang mang hộp thức ăn tới.
Ông vẫy tay gọi nàng ta lại:
"Trong hộp đó có gì?"
Cung nữ cúi người đáp:
"Bẩm phò mã, trong này là canh sâm bồi bổ khí huyết cho điện hạ."
Thật sự đúng như lời con gái nói!
Trong lòng Tạ Hoài Ngọc bàng hoàng, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Ông mở hộp ra:
"Đưa ta xem."
Ông vừa cầm bát canh nóng hổi lên, liền giả vờ tay run, làm đổ gần hết canh sâm ra ngoài.
"Ta lỡ tay đánh đổ mất rồi."
Tạ Hoài Ngọc giả vờ thở dài, nhìn thấy cung nữ tái mặt run rẩy, ông tiếp lời:
"Trước mặt chủ nhân mà lại thất lễ như vậy, đem nàng ta đi."
Cung nữ hoảng sợ van xin, nàng ta chính là một trong những kẻ bị mua chuộc.
Khi thấy tình hình như vậy, biết mình đã bị bại lộ, nàng ta chỉ có thể cầu xin trưởng công chúa tha mạng.
Thị vệ lập tức đưa cung nữ ra ngoài, Tạ Hoài Ngọc đem phần canh sâm còn lại gần một nửa vào trong phòng.
Khi cung nữ cầm lấy bát canh từ tay chàng, Tạ Hoài Ngọc chợt nhận ra một điều.
Thật sự có người muốn hại nương tử, và con gái của ông có khả năng dự đoán tương lai!
Dưới cú sốc tinh thần lớn, Tạ Hoài Ngọc choáng váng và ngất xỉu.
Vì thế, ông không nghe thấy những lời nói tiếp theo.
[Ôi, sau khi trưởng công chúa qua đời, phò mã đẹp mà không có đầu óc phải gánh vác mọi chuyện, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn các con dần rời xa. Phụ thân của ta thật đáng thương.]
Nghe tiếng than vãn của Tạ Minh Châu, lòng trưởng công chúa đầy xáo trộn, bà cắn chặt môi.
Dù khuôn mặt tái nhợt, nhưng phong thái của bà, với tư cách là một bậc quyền nghi thiên hạ, vẫn không hề suy suyển.
Nhưng đáng tiếc, trời không chiều lòng người.
Trưởng công chúa bị hại mà mất khi sinh đứa con gái út, Tạ Hoài Ngọc vì đau buồn mà lâm bệnh, cuối cùng cũng mất.
Năm đứa con của họ đều có kết cục bi thảm.
Cả Tạ gia chỉ là vật hi sinh trong cốt truyện, để nữ chính chiếm lấy tài sản kếch xù như quốc khố.
Nghĩ đến việc mình cũng trở thành bia đỡ đạn, Tạ Minh Châu chỉ có thể thở dài.
Nàng thật sự muốn giúp đỡ gia đình đáng thương này thay đổi vận mệnh, nhưng bây giờ nàng chỉ là một đứa trẻ mới sinh, thậm chí còn chưa biết nói.
Tạ Hoài Ngọc dần dần nhận ra điều bất thường, ông quay đầu nhìn trưởng công chúa, dùng khẩu hình miệng hỏi:
"Nàng cũng nghe thấy sao?"
Sắc mặt của trưởng công chúa hơi tái nhợt, bà khẽ gật đầu, thừa nhận rằng mình cũng nghe thấy giọng nói kỳ lạ đó.
Việc sinh nở đã khiến bà mất nhiều sức, nhưng khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ không bình thường, trưởng công chúa cố gắng giữ vững tinh thần chờ Tạ Hoài Ngọc vào phòng.
Bà dựa vào người Tạ Hoài Ngọc, giọng nói nhẹ nhàng:
"Hoài Ngọc, ta đã hứa với hoàng thượng sẽ cùng ngài thưởng thức trà mới, không biết có kịp không?"
Tạ Hoài Ngọc trả lười theo bản năng:
"Chờ sau khi nàng qua tháng, hãy vào cung thưởng trà với hoàng thượng, trước hết hãy dưỡng thân thể cho tốt."
[Uống trà gì chứ! Một lát nữa phụ thân rời đi, sẽ có bà đỡ độc ác mang canh sâm đã bị hạ độc đến cho mẫu thân uống.]
[Đáng ghét thật, ta còn quá nhỏ, nếu lớn hơn một chút, dù chỉ vài tháng thôi, ta cũng có thể hất đổ bát canh đó rồi!]
Tạ Minh Châu vô cùng tiếc nuối, dù nàng chưa thấy mặt mẫu thân đời này, nhưng chỉ nghe giọng nói cũng đủ cảm nhận được đây là một đại mỹ nhân.
"Phu nhân, nàng ôm con gái một lát, ta... ta có chút việc phải ra ngoài."
Trao đứa trẻ trong tay cho trưởng công chúa, Tạ Hoài Ngọc cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đôi chân run rẩy đã tố cáo sự bất an trong lòng ông.
Ông tự an ủi rằng, làm gì có ai biết được chuyện tương lai?
Có lẽ con gái nhỏ chỉ là nói linh tinh thôi.
Dù trong lòng tự trấn an như vậy, nhưng Tạ Hoài Ngọc vẫn quyết định kiểm tra một chút, lỡ đâu thật sự không có canh sâm nào thì sao?
Ông chống tay lên tường, bước ra khỏi phòng sinh, vừa hay nhìn thấy cung nữ đang mang hộp thức ăn tới.
Ông vẫy tay gọi nàng ta lại:
"Trong hộp đó có gì?"
Cung nữ cúi người đáp:
"Bẩm phò mã, trong này là canh sâm bồi bổ khí huyết cho điện hạ."
Thật sự đúng như lời con gái nói!
Trong lòng Tạ Hoài Ngọc bàng hoàng, nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Ông mở hộp ra:
"Đưa ta xem."
Ông vừa cầm bát canh nóng hổi lên, liền giả vờ tay run, làm đổ gần hết canh sâm ra ngoài.
"Ta lỡ tay đánh đổ mất rồi."
Tạ Hoài Ngọc giả vờ thở dài, nhìn thấy cung nữ tái mặt run rẩy, ông tiếp lời:
"Trước mặt chủ nhân mà lại thất lễ như vậy, đem nàng ta đi."
Cung nữ hoảng sợ van xin, nàng ta chính là một trong những kẻ bị mua chuộc.
Khi thấy tình hình như vậy, biết mình đã bị bại lộ, nàng ta chỉ có thể cầu xin trưởng công chúa tha mạng.
Thị vệ lập tức đưa cung nữ ra ngoài, Tạ Hoài Ngọc đem phần canh sâm còn lại gần một nửa vào trong phòng.
Khi cung nữ cầm lấy bát canh từ tay chàng, Tạ Hoài Ngọc chợt nhận ra một điều.
Thật sự có người muốn hại nương tử, và con gái của ông có khả năng dự đoán tương lai!
Dưới cú sốc tinh thần lớn, Tạ Hoài Ngọc choáng váng và ngất xỉu.
Vì thế, ông không nghe thấy những lời nói tiếp theo.
[Ôi, sau khi trưởng công chúa qua đời, phò mã đẹp mà không có đầu óc phải gánh vác mọi chuyện, nhưng chỉ có thể bất lực nhìn các con dần rời xa. Phụ thân của ta thật đáng thương.]
Nghe tiếng than vãn của Tạ Minh Châu, lòng trưởng công chúa đầy xáo trộn, bà cắn chặt môi.
Dù khuôn mặt tái nhợt, nhưng phong thái của bà, với tư cách là một bậc quyền nghi thiên hạ, vẫn không hề suy suyển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro