Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Tạ Tinh Lâm
2024-11-12 08:47:23
Nghe thấy tiếng ồn ào, trưởng công chúa tỏ ra bất đắc dĩ.
Đó chính là tiểu nhi tử của bà, Tạ Tinh Lâm.
Bà sinh con khi tuổi đã cao, lo sợ có chuyện không may trong quá trình sinh nở nên đã đưa các con đi hết.
Đại nhi tử hiện đang ở hoàng cung học hành, cặp song sinh long phượng thì lên núi học nghệ cùng đại sư, chỉ có Tạ Tinh Lâm là ỷ vào mình còn nhỏ mà lén ở lại.
Khi trưởng công chúa phát hiện ra, đã gần đến ngày sinh, bà không còn sức lực để quản giáo, chỉ đành để mặc nó.
[Nghe giọng nói này, chắc hẳn là một vị ca ca của ta. Nhưng là ai nhỉ? Ta chưa biết sẽ là người nào đây.]
Có lẽ do đã ngủ quá nhiều trong hai ngày qua, hôm nay bị đánh thức, Tạ Minh Châu không còn cảm thấy buồn ngủ, ngược lại mở to mắt, tập trung lắng nghe cuộc đối thoại giữa cung nữ và người anh nào đó của mình.
Nghe thấy tiếng lòng tò mò của tiểu nữ nhi, lòng trưởng công chúa ấm áp, bà quyết định không đuổi tiểu nhi tử đi nữa mà cho phép nó vào.
Một là để nữ nhi gặp gỡ huynh trưởng, hai là để thử xem có phải chỉ có bà và phò mã nghe được tiếng lòng của nữ nhi hay không.
Cửa vừa mở, một thiếu niên chạy ngay vào phòng.
Thiếu niên mặc một bộ y phục luyện công đơn giản, vừa nhảy nhót vừa bước tới trước giường, rồi lập tức mách:
“Mẫu thân, Hải công công ngăn cản không cho con gặp mẫu thân, mẫu thân phải phạt hắn!”
Mách xong, thiếu niên liền nhìn về phía đứa trẻ còn quấn tã bên cạnh trưởng công chúa:
“Đây là muội muội sao?”
Thiếu niên cúi người, nhìn thấy đứa trẻ trong tã trắng trẻo đáng yêu, đôi mắt to tròn mở lớn, khi thấy hắn còn nở nụ cười rạng rỡ.
Hắn không kìm được mà thốt lên:
“Đáng yêu quá!”
[Ôi, đáng yêu quá! Má đứa trẻ này còn có phúng phính nữa, thật muốn véo một cái quá!]
Thiếu niên cảm thấy Tạ Minh Châu thật đáng yêu, mà Tạ Minh Châu cũng đang nghĩ, không hiểu sao huynh trưởng của mình lại có thể đáng yêu như vậy.
Tạ Tinh Lâm khoảng mười tuổi, mặc một bộ y phục luyện công màu đen, hai bên má vẫn còn chút thịt, trông vô cùng mềm mại đáng yêu.
[Ôi trời, ca ca của ta đáng yêu quá!]
Nghe tiếng lòng của con gái, trưởng công chúa khẽ mỉm cười.
Bà giới thiệu với cả hai:
“Tinh Lâm, đây là muội muội của con, từ nay con đã là ca ca rồi, sau này phải yêu thương muội muội nhé.”
“Đây là Tứ ca của Bảo Nhi, tên là Tạ Tinh Lâm. Con hãy nhìn kỹ ca ca, Tứ ca rất giỏi, đang học võ thuật cùng các sư phụ trong chùa. Sau này để ca ca bảo vệ con, được không?”
Hiện tại trưởng công chúa vẫn chưa đặt tên cho con gái – tương lai sẽ là Tạ Minh Châu, nên bà dùng “Bảo Nhi” để gọi tạm.
Đó chính là tiểu nhi tử của bà, Tạ Tinh Lâm.
Bà sinh con khi tuổi đã cao, lo sợ có chuyện không may trong quá trình sinh nở nên đã đưa các con đi hết.
Đại nhi tử hiện đang ở hoàng cung học hành, cặp song sinh long phượng thì lên núi học nghệ cùng đại sư, chỉ có Tạ Tinh Lâm là ỷ vào mình còn nhỏ mà lén ở lại.
Khi trưởng công chúa phát hiện ra, đã gần đến ngày sinh, bà không còn sức lực để quản giáo, chỉ đành để mặc nó.
[Nghe giọng nói này, chắc hẳn là một vị ca ca của ta. Nhưng là ai nhỉ? Ta chưa biết sẽ là người nào đây.]
Có lẽ do đã ngủ quá nhiều trong hai ngày qua, hôm nay bị đánh thức, Tạ Minh Châu không còn cảm thấy buồn ngủ, ngược lại mở to mắt, tập trung lắng nghe cuộc đối thoại giữa cung nữ và người anh nào đó của mình.
Nghe thấy tiếng lòng tò mò của tiểu nữ nhi, lòng trưởng công chúa ấm áp, bà quyết định không đuổi tiểu nhi tử đi nữa mà cho phép nó vào.
Một là để nữ nhi gặp gỡ huynh trưởng, hai là để thử xem có phải chỉ có bà và phò mã nghe được tiếng lòng của nữ nhi hay không.
Cửa vừa mở, một thiếu niên chạy ngay vào phòng.
Thiếu niên mặc một bộ y phục luyện công đơn giản, vừa nhảy nhót vừa bước tới trước giường, rồi lập tức mách:
“Mẫu thân, Hải công công ngăn cản không cho con gặp mẫu thân, mẫu thân phải phạt hắn!”
Mách xong, thiếu niên liền nhìn về phía đứa trẻ còn quấn tã bên cạnh trưởng công chúa:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đây là muội muội sao?”
Thiếu niên cúi người, nhìn thấy đứa trẻ trong tã trắng trẻo đáng yêu, đôi mắt to tròn mở lớn, khi thấy hắn còn nở nụ cười rạng rỡ.
Hắn không kìm được mà thốt lên:
“Đáng yêu quá!”
[Ôi, đáng yêu quá! Má đứa trẻ này còn có phúng phính nữa, thật muốn véo một cái quá!]
Thiếu niên cảm thấy Tạ Minh Châu thật đáng yêu, mà Tạ Minh Châu cũng đang nghĩ, không hiểu sao huynh trưởng của mình lại có thể đáng yêu như vậy.
Tạ Tinh Lâm khoảng mười tuổi, mặc một bộ y phục luyện công màu đen, hai bên má vẫn còn chút thịt, trông vô cùng mềm mại đáng yêu.
[Ôi trời, ca ca của ta đáng yêu quá!]
Nghe tiếng lòng của con gái, trưởng công chúa khẽ mỉm cười.
Bà giới thiệu với cả hai:
“Tinh Lâm, đây là muội muội của con, từ nay con đã là ca ca rồi, sau này phải yêu thương muội muội nhé.”
“Đây là Tứ ca của Bảo Nhi, tên là Tạ Tinh Lâm. Con hãy nhìn kỹ ca ca, Tứ ca rất giỏi, đang học võ thuật cùng các sư phụ trong chùa. Sau này để ca ca bảo vệ con, được không?”
Hiện tại trưởng công chúa vẫn chưa đặt tên cho con gái – tương lai sẽ là Tạ Minh Châu, nên bà dùng “Bảo Nhi” để gọi tạm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro