Mẫu Thân Ngược Cặn Bã, Ta Và Hoàng Đế Cữu Cữu Xem Kịch Hay
Tứ Ca (2)
2024-11-12 08:47:23
Tạ Minh Châu nhớ lại tình tiết về vụ bắt cóc Tạ Tinh Lâm trong sách.
Đó là vào thời điểm trưởng công chúa khó sinh mà mất, khiến Đại Chu chấn động.
Hoàng đế bận rộn với chính sự, vừa nghe tin thân tỷ tỷ qua đời, ngài suýt nữa lâm bệnh.
Phò mã Tạ Hoài Ngọc thì vừa chăm sóc nữ nhi mới sinh, vừa đau buồn nhớ thê tử.
Điều này đã dẫn đến sự lơ là đối với Tạ Tinh Lâm, và vào lễ hội đèn lồng, một kẻ hầu đã dụ dỗ hắn ra ngoài với lý do thả đèn cầu phúc cho người đã khuất.
Vì nhớ mong mẫu thân, Tạ Tinh Lâm đã bị lừa, vừa bước ra khỏi đường lớn đã bị bịt miệng bắt đi.
Tạ Minh Châu nhớ lại những gì đã đọc về ký ức bị bắt cóc của Tạ Tinh Lâm trong ngoại truyện, hắn mô tả đó là một cuộc sống không bằng chết, như địa ngục trần gian.
Do đó, khi được nữ chính của nguyên tác cứu thoát, Tạ Tinh Lâm đã tôn thờ nàng ta như một tín ngưỡng, dành cả đời để phục vụ nàng ta.
Thậm chí, khi nam chính ghen tuông mà giết chết hắn, Tạ Tinh Lâm vẫn cam tâm tình nguyện.
Nhớ đến số phận của Tạ Tinh Lâm trong sách, Tạ Minh Châu cảm thấy thật đáng sợ.
Nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Tinh Lâm lấy ra một chiếc túi phúc từ trong người:
“Mẫu thân, con có thể tặng túi phúc này cho muội muội không? Đây là chiếc túi mà con đã quỳ trước Phật cầu xin rất lâu mới có được, nó sẽ bảo vệ muội muội, giúp muội muội lớn lên bình an.”
Trưởng công chúa mỉm cười nói được, rồi giúp Tạ Tinh Lâm nhét chiếc túi phúc vào tay con gái nhỏ.
[Ca ca thật tốt quá!]
Tạ Minh Châu, vốn là một đứa trẻ mồ côi, cảm động vô cùng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận được một món quà đầy ý nghĩa như vậy.
[Ca ca tuyệt thật, ta nhất định không thể để huynh rơi vào địa ngục trần gian đó! Để ta nghĩ xem, kẻ hầu đã lừa tứ ca ra ngoài là ai nhỉ?]
Nụ cười trên môi trưởng công chúa ngày càng đậm, nhưng trong mắt bà lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, giống như một con sư tử mẹ đang ẩn mình trong cỏ, bình tĩnh tìm kiếm con mồi, chỉ chờ thời cơ để ra tay tiêu diệt kẻ thù.
[Nhớ ra rồi, kẻ hầu đó có một nốt ruồi trên mu bàn tay, và hắn là người Triệu quốc.]
[Ta nhớ trong ngoại truyện có nói rằng khi bị bắt, tứ ca đã cố gắng cào nốt ruồi đen trên tay của hắn. Nhưng giờ ta chỉ là một đứa trẻ, biết những điều này thì có ích gì?]
Trước đó Tạ Minh Châu rất bình thản, nhưng lúc này đột nhiên có chút bực bội.
Sao nàng lại chỉ là một đứa trẻ vừa mới sinh? Giá mà nàng có thể nói chuyện, thì ít ra có thể ngăn Tạ Tinh Lâm bị lừa ra ngoài.
Đó là vào thời điểm trưởng công chúa khó sinh mà mất, khiến Đại Chu chấn động.
Hoàng đế bận rộn với chính sự, vừa nghe tin thân tỷ tỷ qua đời, ngài suýt nữa lâm bệnh.
Phò mã Tạ Hoài Ngọc thì vừa chăm sóc nữ nhi mới sinh, vừa đau buồn nhớ thê tử.
Điều này đã dẫn đến sự lơ là đối với Tạ Tinh Lâm, và vào lễ hội đèn lồng, một kẻ hầu đã dụ dỗ hắn ra ngoài với lý do thả đèn cầu phúc cho người đã khuất.
Vì nhớ mong mẫu thân, Tạ Tinh Lâm đã bị lừa, vừa bước ra khỏi đường lớn đã bị bịt miệng bắt đi.
Tạ Minh Châu nhớ lại những gì đã đọc về ký ức bị bắt cóc của Tạ Tinh Lâm trong ngoại truyện, hắn mô tả đó là một cuộc sống không bằng chết, như địa ngục trần gian.
Do đó, khi được nữ chính của nguyên tác cứu thoát, Tạ Tinh Lâm đã tôn thờ nàng ta như một tín ngưỡng, dành cả đời để phục vụ nàng ta.
Thậm chí, khi nam chính ghen tuông mà giết chết hắn, Tạ Tinh Lâm vẫn cam tâm tình nguyện.
Nhớ đến số phận của Tạ Tinh Lâm trong sách, Tạ Minh Châu cảm thấy thật đáng sợ.
Nàng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tạ Tinh Lâm lấy ra một chiếc túi phúc từ trong người:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẫu thân, con có thể tặng túi phúc này cho muội muội không? Đây là chiếc túi mà con đã quỳ trước Phật cầu xin rất lâu mới có được, nó sẽ bảo vệ muội muội, giúp muội muội lớn lên bình an.”
Trưởng công chúa mỉm cười nói được, rồi giúp Tạ Tinh Lâm nhét chiếc túi phúc vào tay con gái nhỏ.
[Ca ca thật tốt quá!]
Tạ Minh Châu, vốn là một đứa trẻ mồ côi, cảm động vô cùng.
Đây là lần đầu tiên nàng nhận được một món quà đầy ý nghĩa như vậy.
[Ca ca tuyệt thật, ta nhất định không thể để huynh rơi vào địa ngục trần gian đó! Để ta nghĩ xem, kẻ hầu đã lừa tứ ca ra ngoài là ai nhỉ?]
Nụ cười trên môi trưởng công chúa ngày càng đậm, nhưng trong mắt bà lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, giống như một con sư tử mẹ đang ẩn mình trong cỏ, bình tĩnh tìm kiếm con mồi, chỉ chờ thời cơ để ra tay tiêu diệt kẻ thù.
[Nhớ ra rồi, kẻ hầu đó có một nốt ruồi trên mu bàn tay, và hắn là người Triệu quốc.]
[Ta nhớ trong ngoại truyện có nói rằng khi bị bắt, tứ ca đã cố gắng cào nốt ruồi đen trên tay của hắn. Nhưng giờ ta chỉ là một đứa trẻ, biết những điều này thì có ích gì?]
Trước đó Tạ Minh Châu rất bình thản, nhưng lúc này đột nhiên có chút bực bội.
Sao nàng lại chỉ là một đứa trẻ vừa mới sinh? Giá mà nàng có thể nói chuyện, thì ít ra có thể ngăn Tạ Tinh Lâm bị lừa ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro