Mẫu Thân Thần Y Và Bảo Bối Phúc Hắc
Xuyên Không
Phương Thuốc Dân Gian
2024-06-30 07:21:45
Mùa xuân đến, vạn vật hồi sinh. Lại đến mùa giao phối của động vật...
Du Uyển lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại quỷ quái. Không cần suy nghĩ, cô cũng biết đó là dì mình - người đang hối thúc cô lấy chồng. Bố mẹ Du Uyển mất sớm, cô lớn lên trong nhà dì cả. Dì cô, một giám đốc vườn thú, sở hữu chiều cao 1m8 cùng giọng nói oang oang.
Du Uyển lướt tay nghe điện thoại, phải đưa ra xa cả mét.
"Chuyện gì thế này?! Giờ là mấy giờ rồi?! Người trông trẻ đợi cháu hai tiếng rồi! Cháu có còn muốn lấy chồng không hả? Muốn không?! Định dựa dẫm dì mãi sao? Cảnh cáo cháu nhé, cháu đã 18 tuổi từ lâu rồi. Trách nhiệm nuôi cháu của dì đến đây là hết! Năm nay không lấy chồng, dì sẽ..."
Màng nhĩ Du Uyển cứng lại hết cả. Cô không cần nghe cũng đoán được dì định nói gì. Đây là tối hậu thư đều đặn hằng tháng. Dì cô đã hăm dọa suốt ba năm mà không có hành động thực tế nào.
Nhưng... người trông trẻ sao? Giáo sư Sinh học nuôi gấu trúc ư? Cảnh này đáng để xem đấy. Biết đâu cô có thể đánh cắp một chú gấu trúc và ngồi tù cả đời.
Du Uyển rửa mặt và đi xuống lầu. Thế nhưng, khoảnh khắc cô vừa mở cửa xe thì một chậu hoa từ trên trời rơi xuống...
…..
Du Uyển tỉnh dậy vì một luồng hơi lạnh. Khi cô mở mắt, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gạch đổ nát. Bên dưới cô là một tấm đệm bốc mùi mốc, trên người đắp một tấm chăn còn nặng mùi mốc hơn.
Gió lạnh buốt giá rít qua những khe hở trên tường, khiến ngôi nhà vốn đã lạnh lẽo lại càng khắc nghiệt hơn.
Đầu óc Du Uyển như cuộn lại. Những hình ảnh và âm thanh kỳ lạ thoáng qua tâm trí, nhưng tất cả đều quá mờ mịt. Cô không thể phân biệt được chúng là thật hay não cô bị hỏng hóc mà bịa ra.
Trong nhà có một ngọn đèn sáng hiu hắt.
Du Uyển nhìn về phía ngọn lửa thì thấy một cậu bé gầy gò đang ngồi xổm trên nền đất trước bức tường đối diện với bệ cửa sổ. Cậu bé mặc quần áo rách rưới kiểu cổ xưa. Trong chậu than trước mặt cậu có một khúc củi khô chỉ cháy được một nửa. Vì củi chưa cháy hết nên cậu bé đang cố nhét thêm cỏ khô và lá cây vào. Mặc dù khúc củi chưa cháy bừng, nhưng nó vẫn đang âm ỉ.
Thấy vậy, cậu bé đứng dậy đi đến bàn lấy một chiếc ấm sắt cũ đựng đầy nước rồi đặt lên mép chậu than.
Du Uyển bối rối.
"Này", Du Uyển gọi cậu bé.
Cậu bé quay người lại, mắt sáng lên. "A tỷ, người tỉnh rồi ạ?" Cậu bé đặt kẹp than xuống và chạy về phía Du Uyển.
Cậu bé gọi cô là a tỷ. Có vẻ như ký ức trong đầu cô không phải là ảo giác. Cô thực sự đã biến thành một người khác -
"A tỷ, người có thấy khó chịu không?"
Du Uyển lắc đầu một cách phủ nhận "A tỷ không thấy khó chịu. mẹ đâu rồi?"
"Mẹ ngất xỉu rồi ạ," cậu bé nói.
“Mẹ sao lại ngất xỉu?” Du Uyển hỏi. Mặc dù ký ức trong đầu mách bảo thân thể mẹ vốn không được khỏe, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng đến ngất xỉu.
Cậu bé cúi đầu, giọng buồn bã: "Lúc họ bảo tỷ đã chết, mẹ khóc dữ dội. Mẹ cứ khóc mãi rồi ngất đi."
Thì ra là vì bà quá đau lòng...
Du Uyển nhìn đứa em trai, cảm nhận được nỗi lo lắng và sợ hãi sâu sắc trong lòng thằng bé. Chắc hẳn chuyện này rất khó khăn với nó. Một người thân thiết nhất qua đời, người còn lại thì ngất xỉu. Cô thực sự không biết nó đã xoay xở ra sao để sống sót.
Du Uyển đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dính đầy bụi bẩn của em. "Đệ thấy chưa, tỷ không chết mà, có phải không?”
Cậu bé ngước nhìn lên, đôi mắt sáng lấp lánh. "Đúng ạ!”
Du Uyển liếc nhìn chậu than và cái ấm sắt gần tường, thứ khó có thể gọi là dụng cụ nấu nướng. Cô hỏi, "Đệ có thể rót cho tỷ một cốc nước được không? Tỷ thấy đệ đun nước."
"Vâng ạ!" Cậu bé hớn hở chạy đến. Cậu rất vui vì mình có thể giúp được việc gì đó. Tất nhiên, cậu còn quá nhỏ và không biết nước chỉ có thể uống được sau khi đun sôi. Thấy nước bắt đầu bốc hơi nóng, cậu nghĩ nước đã sôi.
Cậu bé rót thứ nước còn đang còn đóng băng một ít vào một cái bát sứ sứt mẻ rồi cẩn thận mang đến bên Du Uyển.
Nước chỉ mới sôi được một nửa. Nếu như ở kiếp trước, dì cô - giám đốc vườn thú, chắc chắn sẽ lải nhải đến khi tai cô mọc cả kén thì thôi. "Uống nước sống à? Không sợ giun sán sao? Giới trẻ các cháu bây giờ chẳng biết coi trọng sức khỏe gì cả!"
Du Uyển không kỹ lưỡng như dì mình. Cô từng uống nước sống trước đây, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không phân biệt được hành động lúc đó là do thật sự không kỹ lưỡng, hay là do quá chống đối mà cố tình không kỹ lưỡng. Dì cô là người tốt, nhưng đôi khi lại quá cầu toàn khiến cô không chịu nổi.
Du Uyển bật cười chua chát. Chuyển sinh đến một nơi như thế này, cô thậm chí còn chẳng có cơ hội để bị dì mắng.
Bỗng nhiên, Du Uyển cảm giác một luồng hơi lạnh bên bàn tay. Cậu bé thấy cô cầm bát nước mãi không uống, tưởng nước quá nóng nên vội vàng dùng cái miệng nhỏ thổi phù phù.
Du Uyển uống hết nước trong bát. Sau khi uống xong, cô cảm thấy người có sức lực hơn nhiều. Cô hỏi cậu bé, "Nhân tiện, tỷ đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?"
"Ba ngày ạ."
Vậy ra mẹ của bọn họ có thể đã bất tỉnh suốt ba ngày? Du Uyển nhìn đứa em trai gầy gò, dò hỏi, "Đệ đã ăn gì mấy ngày nay chưa?"
"Ăn rồi ạ! Ăn ở nhà bà nội!" Cậu bé đáp.
"Ăn no chưa?" Du Uyển hỏi.
Cậu bé im lặng. Môi cậu nứt nẻ, trông yếu ớt và nhợt nhạt. Chắc chắn là chưa ăn no rồi.
Du Uyển nhấc chăn, khoác lên người chiếc áo bông vá víu, rồi nói với đứa em đang đói bụng, "Chúng ta đi xem mẹ trước, sau đó tỷ sẽ làm gì đó cho đệ ăn.”
Du Uyển lại bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại quỷ quái. Không cần suy nghĩ, cô cũng biết đó là dì mình - người đang hối thúc cô lấy chồng. Bố mẹ Du Uyển mất sớm, cô lớn lên trong nhà dì cả. Dì cô, một giám đốc vườn thú, sở hữu chiều cao 1m8 cùng giọng nói oang oang.
Du Uyển lướt tay nghe điện thoại, phải đưa ra xa cả mét.
"Chuyện gì thế này?! Giờ là mấy giờ rồi?! Người trông trẻ đợi cháu hai tiếng rồi! Cháu có còn muốn lấy chồng không hả? Muốn không?! Định dựa dẫm dì mãi sao? Cảnh cáo cháu nhé, cháu đã 18 tuổi từ lâu rồi. Trách nhiệm nuôi cháu của dì đến đây là hết! Năm nay không lấy chồng, dì sẽ..."
Màng nhĩ Du Uyển cứng lại hết cả. Cô không cần nghe cũng đoán được dì định nói gì. Đây là tối hậu thư đều đặn hằng tháng. Dì cô đã hăm dọa suốt ba năm mà không có hành động thực tế nào.
Nhưng... người trông trẻ sao? Giáo sư Sinh học nuôi gấu trúc ư? Cảnh này đáng để xem đấy. Biết đâu cô có thể đánh cắp một chú gấu trúc và ngồi tù cả đời.
Du Uyển rửa mặt và đi xuống lầu. Thế nhưng, khoảnh khắc cô vừa mở cửa xe thì một chậu hoa từ trên trời rơi xuống...
…..
Du Uyển tỉnh dậy vì một luồng hơi lạnh. Khi cô mở mắt, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường gạch đổ nát. Bên dưới cô là một tấm đệm bốc mùi mốc, trên người đắp một tấm chăn còn nặng mùi mốc hơn.
Gió lạnh buốt giá rít qua những khe hở trên tường, khiến ngôi nhà vốn đã lạnh lẽo lại càng khắc nghiệt hơn.
Đầu óc Du Uyển như cuộn lại. Những hình ảnh và âm thanh kỳ lạ thoáng qua tâm trí, nhưng tất cả đều quá mờ mịt. Cô không thể phân biệt được chúng là thật hay não cô bị hỏng hóc mà bịa ra.
Trong nhà có một ngọn đèn sáng hiu hắt.
Du Uyển nhìn về phía ngọn lửa thì thấy một cậu bé gầy gò đang ngồi xổm trên nền đất trước bức tường đối diện với bệ cửa sổ. Cậu bé mặc quần áo rách rưới kiểu cổ xưa. Trong chậu than trước mặt cậu có một khúc củi khô chỉ cháy được một nửa. Vì củi chưa cháy hết nên cậu bé đang cố nhét thêm cỏ khô và lá cây vào. Mặc dù khúc củi chưa cháy bừng, nhưng nó vẫn đang âm ỉ.
Thấy vậy, cậu bé đứng dậy đi đến bàn lấy một chiếc ấm sắt cũ đựng đầy nước rồi đặt lên mép chậu than.
Du Uyển bối rối.
"Này", Du Uyển gọi cậu bé.
Cậu bé quay người lại, mắt sáng lên. "A tỷ, người tỉnh rồi ạ?" Cậu bé đặt kẹp than xuống và chạy về phía Du Uyển.
Cậu bé gọi cô là a tỷ. Có vẻ như ký ức trong đầu cô không phải là ảo giác. Cô thực sự đã biến thành một người khác -
"A tỷ, người có thấy khó chịu không?"
Du Uyển lắc đầu một cách phủ nhận "A tỷ không thấy khó chịu. mẹ đâu rồi?"
"Mẹ ngất xỉu rồi ạ," cậu bé nói.
“Mẹ sao lại ngất xỉu?” Du Uyển hỏi. Mặc dù ký ức trong đầu mách bảo thân thể mẹ vốn không được khỏe, nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng đến ngất xỉu.
Cậu bé cúi đầu, giọng buồn bã: "Lúc họ bảo tỷ đã chết, mẹ khóc dữ dội. Mẹ cứ khóc mãi rồi ngất đi."
Thì ra là vì bà quá đau lòng...
Du Uyển nhìn đứa em trai, cảm nhận được nỗi lo lắng và sợ hãi sâu sắc trong lòng thằng bé. Chắc hẳn chuyện này rất khó khăn với nó. Một người thân thiết nhất qua đời, người còn lại thì ngất xỉu. Cô thực sự không biết nó đã xoay xở ra sao để sống sót.
Du Uyển đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dính đầy bụi bẩn của em. "Đệ thấy chưa, tỷ không chết mà, có phải không?”
Cậu bé ngước nhìn lên, đôi mắt sáng lấp lánh. "Đúng ạ!”
Du Uyển liếc nhìn chậu than và cái ấm sắt gần tường, thứ khó có thể gọi là dụng cụ nấu nướng. Cô hỏi, "Đệ có thể rót cho tỷ một cốc nước được không? Tỷ thấy đệ đun nước."
"Vâng ạ!" Cậu bé hớn hở chạy đến. Cậu rất vui vì mình có thể giúp được việc gì đó. Tất nhiên, cậu còn quá nhỏ và không biết nước chỉ có thể uống được sau khi đun sôi. Thấy nước bắt đầu bốc hơi nóng, cậu nghĩ nước đã sôi.
Cậu bé rót thứ nước còn đang còn đóng băng một ít vào một cái bát sứ sứt mẻ rồi cẩn thận mang đến bên Du Uyển.
Nước chỉ mới sôi được một nửa. Nếu như ở kiếp trước, dì cô - giám đốc vườn thú, chắc chắn sẽ lải nhải đến khi tai cô mọc cả kén thì thôi. "Uống nước sống à? Không sợ giun sán sao? Giới trẻ các cháu bây giờ chẳng biết coi trọng sức khỏe gì cả!"
Du Uyển không kỹ lưỡng như dì mình. Cô từng uống nước sống trước đây, nhưng bây giờ nghĩ lại, cô không phân biệt được hành động lúc đó là do thật sự không kỹ lưỡng, hay là do quá chống đối mà cố tình không kỹ lưỡng. Dì cô là người tốt, nhưng đôi khi lại quá cầu toàn khiến cô không chịu nổi.
Du Uyển bật cười chua chát. Chuyển sinh đến một nơi như thế này, cô thậm chí còn chẳng có cơ hội để bị dì mắng.
Bỗng nhiên, Du Uyển cảm giác một luồng hơi lạnh bên bàn tay. Cậu bé thấy cô cầm bát nước mãi không uống, tưởng nước quá nóng nên vội vàng dùng cái miệng nhỏ thổi phù phù.
Du Uyển uống hết nước trong bát. Sau khi uống xong, cô cảm thấy người có sức lực hơn nhiều. Cô hỏi cậu bé, "Nhân tiện, tỷ đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?"
"Ba ngày ạ."
Vậy ra mẹ của bọn họ có thể đã bất tỉnh suốt ba ngày? Du Uyển nhìn đứa em trai gầy gò, dò hỏi, "Đệ đã ăn gì mấy ngày nay chưa?"
"Ăn rồi ạ! Ăn ở nhà bà nội!" Cậu bé đáp.
"Ăn no chưa?" Du Uyển hỏi.
Cậu bé im lặng. Môi cậu nứt nẻ, trông yếu ớt và nhợt nhạt. Chắc chắn là chưa ăn no rồi.
Du Uyển nhấc chăn, khoác lên người chiếc áo bông vá víu, rồi nói với đứa em đang đói bụng, "Chúng ta đi xem mẹ trước, sau đó tỷ sẽ làm gì đó cho đệ ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro