Ân cứu mạng
Thiên Phương Phương
2024-07-23 10:03:15
Edit: Lan Anh
Trùng hợp lúc này Tiểu Thiết Đản lại lôi lôi kéo kéo Tiểu Trăn Trăn chạy vào.
“A tỷ a tỷ! Tỷ xem tụi đệ nhặt được cái gì nè!”
Âm thanh vang dội của Tiểu Thiết Đản đem tiếng nói của nam nhân kia ép xuống, nên Du Uyển không nghe thấy hắn nói gì.
Tiểu Thiết Đản lôi kéo muội muội vào nhà, mở một tay ra thì phát hiện bên trong là một viên đá nhỏ có màu vàng nhạt: “A tỷ, tỷ xem xem có phải là ngọc thạch không? Có phải rất đáng tiền không?”
Tiểu gia hỏa này còn biết cả ngọc thạch cơ đấy, cũng không biết nghe từ chỗ nào?
Đáng tiếc, đây chỉ là một viên đá cuội bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Mỗi lần Tiểu Thiết Đản có nhận thức thứ gì mới đều khiến Du Uyển vui mừng, dạng tâm tình này cực kỳ giống phụ mẫu, nhưng cả hai đời nàng đều không có con, cũng không biết có phải là tình thương của mẫu thân hay đây vốn là bản tính của nữ nhân.
“Trong túi Trăn Trăn còn rất nhiều, đúng không Trăn Trăn?” Tiểu Thiết Đản lắc lắc bàn tay nhỏ của muội muội.
Tiểu Trăn Trăn gật đầu, dùng một cái tay khác mở cái yếm của mình ra, bên trong có đủ các loại đá có màu sắc khác nhau.
Du Uyển cuối cùng cũng nhìn ra dụng ý của Tiểu Thiết Đản, Tiểu Trăn Trăn bị Quách Tiện Xảo khi dễ, lá gan liền nhỏ đi, cũng không dám đi ra ngoài, Tiểu Thiết Đản chỉ có thể nghĩ biện pháp lừa muội muội ra ngoài.
“Chính là cô bé này?”
Nam nhân kia đột nhiên lên tiếng.
Dáng dấp của Trăn Trăn nhỏ hơn số tuổi, chỉ lớn như hài tử hai tuổi mà thôi.
Hai đứa nhóc lại nghe không hiểu lời hắn nói, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hắn.
Hắn bận một bộ đồ đen, khí chất băng lãnh khiến Trăn Trăn có chút sợ hãi, lập tức đứng nép sát vào người Thiết Đản ca ca.
Du Uyển bị câu ‘chính là cô bé này’ của hắn làm cho ngơ ngác, nam nhân này nói chuyện sao lại không đầu không đuôi thế này?
“Là ngươi?”
“Chính là cô bé này?”
Cái logic quỷ gì đây?
Thật ra Du Uyển đã bỏ sót một câu, nhưng cô cũng không tiện tra hỏi, tuy nhiên hai đứa nhóc đến đây thì cô cũng giới thiệu một phen: “Đây là đệ đệ và muội muội của tôi.”
Nói xong lại cho hai đứa nhóc chào hỏi người lớn, sau đó lại nhận mấy viên đá trong tay hai đứa, để cho hai đứa lại đi tìm những viên đá mới.
Trong phòng chỉ còn mỗi ba người với tiểu bàn cầu đang ngủ trong lồng.
Du Uyển lấy giấy bút viết một đơn thuốc, vừa viết vừa nói: “Đúng rồi Hứa công tử, ngươi biết ta?”
Hứa công tử nhìn bộ dáng Du Uyển như thật sự không biết hắn, hắn nhàn nhạt dời mắt: “Ta nhận lầm người.”
“A.” Du Uyển gật gật đầu, cũng không nghi ngờ gì, vùi đầu viết cho xong đơn thuốc.
Đang do dự nên đưa đơn thuốc này cho ai thì Hứa công tử lại lên tiếng: “Ngươi đã đi qua đình Tam Hòe bao giờ chưa?”
Du Uyển hỏi: “Đình Tam Hòe ở đâu?”
Tia chờ mong cuối cùng trong mắt Hứa công tử cuối cùng cũng tắt lịm, hắn cầm phương thuốc trong tay Du Uyển, rồi cầm cái lồng lên muốn cáo từ.
Ngay lúc hắn đang định đóng cửa lồng lại thì tiểu bàn cầu đứng lên nhảy ra ngoài, nhảy một cái thẳng vào trong ngực Du Uyển.
Hai người đồng loạt kinh ngạc.
Không ngờ cái con mèo thúi này ngay cả lục thân đều không nhận, vậy mà lại đi ôm ấp yêu thương với một nha đầu quê mùa mới gặp lần đầu.
Tiểu bàn cầu ăn vạ không chịu đi, nhưng chuyện này cũng không phải do nó quyết định.
Hứa công tử vỗ vỗ cái lồng: “Tiến vào.”
Tiểu bàn cầu không nghe không thấy, mắt nhìn trời.
Hừ!
“Đây là ngươi muốn ta tự tay động thủ?” Cuối cùng hắn phải uy hiếp.
Tiểu bàn cầu xòe vuốt ra, nhe răng trợn mắt nhìn chủ nhân của mình.
Du Uyển trấn an sờ lên lưng của nó, nói: “Tốt rồi, cần phải trở về thôi, năm ngày sau lại tới tái khám.”
Câu cuối cùng là nói với Hứa công tử.
Hắn nặng nề ừ một tiếng: “Đã biết.”
Tiểu bàn cầu lúc này mới tâm không cam tình không nguyện mà rời khỏi vòng tay của Du Uyển, ưu nhã nhẹ nhàng đi vào chiếc lồng để trên bàn.
Hứa công tử mở cửa lồng ra.
Tiểu bàn cầu bày ra cái mặt thối, bước vào trong.
Tuy là tiến vào nhưng lại tạo ra âm thanh ken két, nhìn qua mới thấy nó đang muốn cắn đứt cái lồng.
Có thể nói tính tình vô cùng bạo lực!
Hứa công tử mang theo cái lồng rời khỏi đây.
Lão Thôi tiễn hắn ra tới cửa thôn, đi thêm hai dặm nữa là tới chỗ để xe ngựa.
“Điện hạ, mời.” Lão Thôi vì nam nhân này mà tự tay vén rèm.
Hứa công tử bước một bước lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống mới đặt chiếc lồng xuống bên cạnh.
Lão Thôi thấy hắn trầm mặt không nói lời nào, còn tưởng là hắn có bất mãn gì với ông, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết hôm nay mình có làm gì không tốt không, thế là suy đoán nói: “Điện hạ xin yên tâm, tôi đã đáp ứng không làm nghề y nữa, tôi nói được là làm được.”
Nhưng Hứa công tử lại không nghe vào một lời nào của ông, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nữ tử họ Du kia có lai lịch ra sao?”
Lão Thôi nghĩ là điện hạ kinh ngạc với y thuật của Du Uyển, thế là giải thích: “Du cô nương là người của thôn Liên Hoa, cha là người trong thôn, nương là người từ nơi khác gả tới đây, nàng có một biểu cô sống ở Nam Thiên Thành, y thuật nàng dùng để chữa cho động vật là nàng học được từ nhà biểu cô... chính là chuyện của hai năm trước.”
“Hai năm trước?” Hắn thì thào nói, nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng mà lắc đầu: “Nam Thiên Thành cách đình Tam Hòe quá xa.”
“Điện hạ nói gì ạ?” Lão Thôi nghe không rõ.
“Không có gì.” Hắn khôi phục thần sắc lạnh lùng, “Tự bảo vệ tốt bản thân, cái mạng này ta có thể cho ngươi, thì cũng có thể tùy thời mà lấy về!”
“Dạ.” Lão Thôi một mực cung kính cúi đầu xuống.
Hứa công tử hạ màn xe xuống.
Phu xe đánh roi trong tay, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Hứa công tử ngồi trong bóng tối, hắn nhàn nhạt nhắm mắt lại, trong đầu quay lại hình ảnh hai năm trước.
Ban đêm mưa to như trút nước, cơ thể hắn bị trúng vài đao, hấp hối mà nằm trong vũng nước bùn bị nhuốm đầy màu máu.
Một nữ nhân mặc váy màu xanh cầm cái ô làm từ giấy dầu đi tới: “Nơi này có người.”
“Cô nương, đừng đi!” Một vị vú già trên dưới năm mươi tuổi chạy theo.
“A ma, bà xem, hắn vẫn còn sống!” Nữ nhân nâng cao cái bụng sắp lâm bồn, khó khăn ngồi xổm người xuống, cầm cây dù che cho hắn.
Nàng có một đôi mắt ngây thơ chưa rõ sự đời.
Nhìn tuổi nàng có vẻ còn nhỏ, vậy mà đã mang thai.
Phụ nhân kia sao lại gọi nàng là cô nương...
Sự tình sau đó nữa thì hắn nhớ không nổi.
Hắn ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trong một thiện phòng của một ngôi chùa, mà nữ tử cùng với vị vú già đưa hắn tới đã sớm không thấy tung tích.
Trùng hợp lúc này Tiểu Thiết Đản lại lôi lôi kéo kéo Tiểu Trăn Trăn chạy vào.
“A tỷ a tỷ! Tỷ xem tụi đệ nhặt được cái gì nè!”
Âm thanh vang dội của Tiểu Thiết Đản đem tiếng nói của nam nhân kia ép xuống, nên Du Uyển không nghe thấy hắn nói gì.
Tiểu Thiết Đản lôi kéo muội muội vào nhà, mở một tay ra thì phát hiện bên trong là một viên đá nhỏ có màu vàng nhạt: “A tỷ, tỷ xem xem có phải là ngọc thạch không? Có phải rất đáng tiền không?”
Tiểu gia hỏa này còn biết cả ngọc thạch cơ đấy, cũng không biết nghe từ chỗ nào?
Đáng tiếc, đây chỉ là một viên đá cuội bình thường tới mức không thể bình thường hơn.
Mỗi lần Tiểu Thiết Đản có nhận thức thứ gì mới đều khiến Du Uyển vui mừng, dạng tâm tình này cực kỳ giống phụ mẫu, nhưng cả hai đời nàng đều không có con, cũng không biết có phải là tình thương của mẫu thân hay đây vốn là bản tính của nữ nhân.
“Trong túi Trăn Trăn còn rất nhiều, đúng không Trăn Trăn?” Tiểu Thiết Đản lắc lắc bàn tay nhỏ của muội muội.
Tiểu Trăn Trăn gật đầu, dùng một cái tay khác mở cái yếm của mình ra, bên trong có đủ các loại đá có màu sắc khác nhau.
Du Uyển cuối cùng cũng nhìn ra dụng ý của Tiểu Thiết Đản, Tiểu Trăn Trăn bị Quách Tiện Xảo khi dễ, lá gan liền nhỏ đi, cũng không dám đi ra ngoài, Tiểu Thiết Đản chỉ có thể nghĩ biện pháp lừa muội muội ra ngoài.
“Chính là cô bé này?”
Nam nhân kia đột nhiên lên tiếng.
Dáng dấp của Trăn Trăn nhỏ hơn số tuổi, chỉ lớn như hài tử hai tuổi mà thôi.
Hai đứa nhóc lại nghe không hiểu lời hắn nói, không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía hắn.
Hắn bận một bộ đồ đen, khí chất băng lãnh khiến Trăn Trăn có chút sợ hãi, lập tức đứng nép sát vào người Thiết Đản ca ca.
Du Uyển bị câu ‘chính là cô bé này’ của hắn làm cho ngơ ngác, nam nhân này nói chuyện sao lại không đầu không đuôi thế này?
“Là ngươi?”
“Chính là cô bé này?”
Cái logic quỷ gì đây?
Thật ra Du Uyển đã bỏ sót một câu, nhưng cô cũng không tiện tra hỏi, tuy nhiên hai đứa nhóc đến đây thì cô cũng giới thiệu một phen: “Đây là đệ đệ và muội muội của tôi.”
Nói xong lại cho hai đứa nhóc chào hỏi người lớn, sau đó lại nhận mấy viên đá trong tay hai đứa, để cho hai đứa lại đi tìm những viên đá mới.
Trong phòng chỉ còn mỗi ba người với tiểu bàn cầu đang ngủ trong lồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Uyển lấy giấy bút viết một đơn thuốc, vừa viết vừa nói: “Đúng rồi Hứa công tử, ngươi biết ta?”
Hứa công tử nhìn bộ dáng Du Uyển như thật sự không biết hắn, hắn nhàn nhạt dời mắt: “Ta nhận lầm người.”
“A.” Du Uyển gật gật đầu, cũng không nghi ngờ gì, vùi đầu viết cho xong đơn thuốc.
Đang do dự nên đưa đơn thuốc này cho ai thì Hứa công tử lại lên tiếng: “Ngươi đã đi qua đình Tam Hòe bao giờ chưa?”
Du Uyển hỏi: “Đình Tam Hòe ở đâu?”
Tia chờ mong cuối cùng trong mắt Hứa công tử cuối cùng cũng tắt lịm, hắn cầm phương thuốc trong tay Du Uyển, rồi cầm cái lồng lên muốn cáo từ.
Ngay lúc hắn đang định đóng cửa lồng lại thì tiểu bàn cầu đứng lên nhảy ra ngoài, nhảy một cái thẳng vào trong ngực Du Uyển.
Hai người đồng loạt kinh ngạc.
Không ngờ cái con mèo thúi này ngay cả lục thân đều không nhận, vậy mà lại đi ôm ấp yêu thương với một nha đầu quê mùa mới gặp lần đầu.
Tiểu bàn cầu ăn vạ không chịu đi, nhưng chuyện này cũng không phải do nó quyết định.
Hứa công tử vỗ vỗ cái lồng: “Tiến vào.”
Tiểu bàn cầu không nghe không thấy, mắt nhìn trời.
Hừ!
“Đây là ngươi muốn ta tự tay động thủ?” Cuối cùng hắn phải uy hiếp.
Tiểu bàn cầu xòe vuốt ra, nhe răng trợn mắt nhìn chủ nhân của mình.
Du Uyển trấn an sờ lên lưng của nó, nói: “Tốt rồi, cần phải trở về thôi, năm ngày sau lại tới tái khám.”
Câu cuối cùng là nói với Hứa công tử.
Hắn nặng nề ừ một tiếng: “Đã biết.”
Tiểu bàn cầu lúc này mới tâm không cam tình không nguyện mà rời khỏi vòng tay của Du Uyển, ưu nhã nhẹ nhàng đi vào chiếc lồng để trên bàn.
Hứa công tử mở cửa lồng ra.
Tiểu bàn cầu bày ra cái mặt thối, bước vào trong.
Tuy là tiến vào nhưng lại tạo ra âm thanh ken két, nhìn qua mới thấy nó đang muốn cắn đứt cái lồng.
Có thể nói tính tình vô cùng bạo lực!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa công tử mang theo cái lồng rời khỏi đây.
Lão Thôi tiễn hắn ra tới cửa thôn, đi thêm hai dặm nữa là tới chỗ để xe ngựa.
“Điện hạ, mời.” Lão Thôi vì nam nhân này mà tự tay vén rèm.
Hứa công tử bước một bước lên xe ngựa, sau khi ngồi xuống mới đặt chiếc lồng xuống bên cạnh.
Lão Thôi thấy hắn trầm mặt không nói lời nào, còn tưởng là hắn có bất mãn gì với ông, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết hôm nay mình có làm gì không tốt không, thế là suy đoán nói: “Điện hạ xin yên tâm, tôi đã đáp ứng không làm nghề y nữa, tôi nói được là làm được.”
Nhưng Hứa công tử lại không nghe vào một lời nào của ông, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Nữ tử họ Du kia có lai lịch ra sao?”
Lão Thôi nghĩ là điện hạ kinh ngạc với y thuật của Du Uyển, thế là giải thích: “Du cô nương là người của thôn Liên Hoa, cha là người trong thôn, nương là người từ nơi khác gả tới đây, nàng có một biểu cô sống ở Nam Thiên Thành, y thuật nàng dùng để chữa cho động vật là nàng học được từ nhà biểu cô... chính là chuyện của hai năm trước.”
“Hai năm trước?” Hắn thì thào nói, nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng mà lắc đầu: “Nam Thiên Thành cách đình Tam Hòe quá xa.”
“Điện hạ nói gì ạ?” Lão Thôi nghe không rõ.
“Không có gì.” Hắn khôi phục thần sắc lạnh lùng, “Tự bảo vệ tốt bản thân, cái mạng này ta có thể cho ngươi, thì cũng có thể tùy thời mà lấy về!”
“Dạ.” Lão Thôi một mực cung kính cúi đầu xuống.
Hứa công tử hạ màn xe xuống.
Phu xe đánh roi trong tay, xe ngựa nhanh chóng rời đi.
Hứa công tử ngồi trong bóng tối, hắn nhàn nhạt nhắm mắt lại, trong đầu quay lại hình ảnh hai năm trước.
Ban đêm mưa to như trút nước, cơ thể hắn bị trúng vài đao, hấp hối mà nằm trong vũng nước bùn bị nhuốm đầy màu máu.
Một nữ nhân mặc váy màu xanh cầm cái ô làm từ giấy dầu đi tới: “Nơi này có người.”
“Cô nương, đừng đi!” Một vị vú già trên dưới năm mươi tuổi chạy theo.
“A ma, bà xem, hắn vẫn còn sống!” Nữ nhân nâng cao cái bụng sắp lâm bồn, khó khăn ngồi xổm người xuống, cầm cây dù che cho hắn.
Nàng có một đôi mắt ngây thơ chưa rõ sự đời.
Nhìn tuổi nàng có vẻ còn nhỏ, vậy mà đã mang thai.
Phụ nhân kia sao lại gọi nàng là cô nương...
Sự tình sau đó nữa thì hắn nhớ không nổi.
Hắn ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy mình nằm trong một thiện phòng của một ngôi chùa, mà nữ tử cùng với vị vú già đưa hắn tới đã sớm không thấy tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro