Hắn đến rồi
Thiên Phương Phương
2024-07-23 10:03:15
Edit: Lan Anh
“Sống không quá 25...”
“Sống không quá 25...”
Gió lạnh sưu sưu thổi qua, Du Uyển bị lạnh mà tỉnh.
Chẳng biết từ lúc nào vầng trăng khuyết đã trốn vào tầng mây, ngay cả chấm nhỏ cũng không thấy, bốn phía tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét của gió núi.
Sau khi Du Uyển ngã xuống vách đá, phúc lớn mạng lớn lại được dây leo của một gốc cổ thụ đỡ lấy, nhưng lực va chạm quá lớn nên nàng bị ngất đi, về sau liền thấy ác mộng, bên trong giấc mộng đó đều là giọng nói của Ngọc Tử Quy, “Chẳng lẽ hắn không nói với ngươi, hắn không thể sống quá 25?”
“Ngươi mới không sống quá 25!” Du Uyển chửi thầm.
Tứ chi cùng với lưng đang truyền đến sự đau đớn, bả vai với eo cũng bị dây leo siết đau, bởi vì hai chân rủ xuống quá lâu nên lúc này bị tê rần, may là cánh tay vẫn còn động được.
Nào biết sờ nửa ngày, cây châm lửa không thấy, cũng không cẩn thận đụng phải một cục đá nhỏ làm nó lăn xuống dưới.
1,2,3...
Phải bảy tám giây mới truyền đến tiếng vang.
Trái tim nhỏ của Du Uyển co rút lại.
Như vậy còn cần nghi ngờ mình cách mặt đất có xa hay không nữa sao? Rõ ràng là mình đang treo lơ lửng giữa sườn núi a!
Du Uyển không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không chú ý liền làm đứt sợi dây leo cứu mạng này.
Nhưng nàng bất động cùng không có nghĩa là không có sơ hở.
Trong bóng tối truyền đến âm thanh tích tích tác tác, Du Uyển phát giác có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần, nàng ngẩng đầu nhìn lên, không kịp chuẩn bị mà đón nhận đôi mắt phát sáng vô cùng hung ác.
Là rắn độc!
Con rắn độc kêu khè khè liền nhào lên cắn Du Uyển.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiểu lông xù rơi xuống từ trên trời, ‘ba’ một cái nện lên đầu con rắn độc, thân thể rắn độc cứng đờ, sau đó liền rớt xuống vách đá...
Tiểu Tuyết Hồ nhào lên ngực Du Uyển, dùng móng vuốt lau lau mặt, một mặt mộng bức ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì?
Không đợi Tiểu Tuyết Hồ lấy lại tinh thần, dây leo đang quấn lấy Du Uyển không chịu nổi sức nặng, bặc một tiếng liền đứt đoạn.
Một người một hồ liền rớt xuống.
Du Uyển theo bản năng ôm chặt tiểu chút chít trong lòng, một tay vươn ra muốn nắm lấy gì đó trên vách đá, nhưng chỉ bắt được một khối đá nhỏ.
Ba! Khối đá đó lại nứt ra.
Lần này nàng không còn bắt được gì nữa...
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh tráng kiện lăng không bay xuống, một tay ôm lấy vòng eo của Du Uyển, một tay kia bắn ra cái móc sắt sắc bén, móc lên cây đại thụ mọc trên vách đá dựng đứng.
Mặc dù không thấy mặt nhưng Du Uyển có thể nhận ra khí tức độc nhất vô nhị của hắn, cùng với mùi thơm nhàn nhạt của thuốc như có như không.
Vách núi cheo leo, sao hắn lại tới đây?
Làm sao phát hiện nàng mất tích? Lại còn có thể tìm được nàng?
Đang suy nghĩ thì Du Uyển cảm thấy hai người không ngừng đung đưa dưới nhành cây, Tiểu Tuyết Hồ bị dọa đến nỗi phải chui vào vạt áo của Du Uyển.
Cuối cùng thân hình hai người cũng ổn định lại, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Ôm chặt.”
Việc quan hệ đến tính mạng, Du Uyển đương nhiên sẽ không già mồm, rất nhanh đã ôm chặt cái eo cường tráng của hắn.
Mặc quần áo thì thấy gầy, cởi thì thấy có thịt, đó chính xác là đang nói tới người nam nhân này a.
Du Uyển cách lớp áo cũng cảm nhận được từng khối cơ bụng, cũng không phải loại to con vạm vỡ, mà là loại cân xứng, vòng eo tam giác ngược trong lời đồn a.
Sao lại có nam nhân có dáng người tốt như vậy a...
“Ngươi, đừng có sờ loạn.” Yến Cửu Triêu ẩn nhẫn khàn giọng nói.
Du Uyển mặt không đổi sắc thu hồi tiểu lang trảo lại.
...
Yến Cửu Triêu chậm rãi thả dây trong thiên cơ hộp, dây này mặc dù không đủ dài để họ có thể xuống tới đáy vực, nhưng lúc đang hạ xuống thì phát hiện có một sơn động nằm trên vách đá.
Hai người nhanh chóng đi vào động.
Du Uyển móc trong bao đồ ra một cây châm lửa.
Trên đỉnh động có mấy con dơi đang treo ngược, bị ánh lửa dọa chạy.
Hang động không lớn, có dấu vết của con người, nhưng có thể thấy được nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, còn có một đống cành khô để lộn xộn trong góc.
Du Uyển dọn dẹp mấy cành khô lại, lấy một ít lá khô bỏ vào giữa, giúp ngọn lửa lớn hơn.
Hàn khí trong động liền bị xua tan đi không ít.
Hai người ngồi xuống cạnh đống lửa.
Du Uyển có chút đói bụng, nhưng măng dại cùng rau dại không biết đã rơi ở nơi nào, cũng may trong túi đồ vẫn còn túi nước.
Du Uyển cởi túi nước xuống, mở nắp bình, đang muốn ngửa đầu uống thì chợt nghĩ đến cái gì đó, đưa túi nước đến trước mặt Yến Cửu Triêu: “Cho ngươi.”
Yến Cửu Triêu nhìn nàng một cái.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà người này không giống ngày thường lắm, trở nên có chút... khiến người khác không dám trêu chọc.
Du Uyển nghĩ rằng hắn ghét bỏ đồ nàng đã dùng qua, giải thích nói: “Tôi biết thiếu chủ đã không màng tính mạng cứu tôi, túi nước này đã được rửa qua, tôi còn chưa uống ngụm nào a.”
Yến Cửu Triêu tiếp nhận túi nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Du Uyển nhìn hầu kết của hắn chuyển động, tâm thần nhộn nhạo, nhất định là hắn chạy tới cứu mình nên mình mới cảm động sâu sắc, bằng không thì làm sao chỉ nhìn hắn uống nước thôi mà cũng thấy cảnh đẹp ý vui...
Yến Cửu Triêu uống xong, trả túi nước lại cho Du Uyển.
Du Uyển... Du Uyển bỗng nhiên không muốn uống.
“Ngươi ghét bỏ bản thiếu chủ?” Yến Cửu Triêu nhàn nhạt nhìn qua chỗ Du Uyển.
Du Uyển đang bỏ túi nước vào túi đồ thì hơi dừng lại: “Không có.”
Yến Cửu Triêu nói: “Vậy sao ngươi không uống? Hay là hy vọng bản thiếu chủ đút ngươi uống?”
Đút làm sao?
Miệng đối miệng sao?
Du Uyển bị sặc.
Du Uyển lập tức lấy túi nước ra, mở nắp bình, dưới cái nhìn bá đạo cùng soi mói của Yến Cửu Triêu, ngoan ngoãn uống hết nước.
Ánh mắt của Yến Cửu Triêu trầm xuống, lướt qua một tia thâm ý khiến người khác phải rùng mình.
Tiểu Tuyết Hồ leo ra, mộng bức nhìn cái bóng của mình trên đất, thỉnh thoảng duỗi cái móng nhỏ gãi đầu một cái, bộ dạng đó ngốc manh vô cùng.
Đống lửa không cháy được bao lâu liền tắt, hàn khí trong sơn động lại cuốn tới, hơn nữa tới nửa đêm trời bắt đầu mưa.
Sơn động càng lúc càng lạnh.
Tiểu Tuyết Hồ ghé lên đùi Du Uyển, ngủ vù vù, nhưng hôm nay tiểu ấm lô đầy lông này cũng không chống đỡ nổi mưa xuân lạnh thấu.
Du Uyển không tự chủ nhích tới gần Yến Cửu Triêu.
P/S: Thành thật cám ơn các bạn đã theo dõi truyện!
Có một đoạn thời gian mình ngưng edit là vì phải làm nhiều job cùng lúc nên không có thời gian edit truyện. Giờ mọi chuyện đã ổn hơn nên mình lại tiếp tục. Cám ơn các bạn đã ủng hộ cho mình trong thời gian qua!!! Love love...
Với lại mùa tết này thời gian ra chương của mình hơi lộn xộn nha mọi người! Do nhà có em bé nên không ra chương đều đều được. Mong mọi người thông cảm.
“Sống không quá 25...”
“Sống không quá 25...”
Gió lạnh sưu sưu thổi qua, Du Uyển bị lạnh mà tỉnh.
Chẳng biết từ lúc nào vầng trăng khuyết đã trốn vào tầng mây, ngay cả chấm nhỏ cũng không thấy, bốn phía tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy tiếng gào thét của gió núi.
Sau khi Du Uyển ngã xuống vách đá, phúc lớn mạng lớn lại được dây leo của một gốc cổ thụ đỡ lấy, nhưng lực va chạm quá lớn nên nàng bị ngất đi, về sau liền thấy ác mộng, bên trong giấc mộng đó đều là giọng nói của Ngọc Tử Quy, “Chẳng lẽ hắn không nói với ngươi, hắn không thể sống quá 25?”
“Ngươi mới không sống quá 25!” Du Uyển chửi thầm.
Tứ chi cùng với lưng đang truyền đến sự đau đớn, bả vai với eo cũng bị dây leo siết đau, bởi vì hai chân rủ xuống quá lâu nên lúc này bị tê rần, may là cánh tay vẫn còn động được.
Nào biết sờ nửa ngày, cây châm lửa không thấy, cũng không cẩn thận đụng phải một cục đá nhỏ làm nó lăn xuống dưới.
1,2,3...
Phải bảy tám giây mới truyền đến tiếng vang.
Trái tim nhỏ của Du Uyển co rút lại.
Như vậy còn cần nghi ngờ mình cách mặt đất có xa hay không nữa sao? Rõ ràng là mình đang treo lơ lửng giữa sườn núi a!
Du Uyển không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không chú ý liền làm đứt sợi dây leo cứu mạng này.
Nhưng nàng bất động cùng không có nghĩa là không có sơ hở.
Trong bóng tối truyền đến âm thanh tích tích tác tác, Du Uyển phát giác có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần, nàng ngẩng đầu nhìn lên, không kịp chuẩn bị mà đón nhận đôi mắt phát sáng vô cùng hung ác.
Là rắn độc!
Con rắn độc kêu khè khè liền nhào lên cắn Du Uyển.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một tiểu lông xù rơi xuống từ trên trời, ‘ba’ một cái nện lên đầu con rắn độc, thân thể rắn độc cứng đờ, sau đó liền rớt xuống vách đá...
Tiểu Tuyết Hồ nhào lên ngực Du Uyển, dùng móng vuốt lau lau mặt, một mặt mộng bức ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì?
Không đợi Tiểu Tuyết Hồ lấy lại tinh thần, dây leo đang quấn lấy Du Uyển không chịu nổi sức nặng, bặc một tiếng liền đứt đoạn.
Một người một hồ liền rớt xuống.
Du Uyển theo bản năng ôm chặt tiểu chút chít trong lòng, một tay vươn ra muốn nắm lấy gì đó trên vách đá, nhưng chỉ bắt được một khối đá nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba! Khối đá đó lại nứt ra.
Lần này nàng không còn bắt được gì nữa...
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, một thân ảnh tráng kiện lăng không bay xuống, một tay ôm lấy vòng eo của Du Uyển, một tay kia bắn ra cái móc sắt sắc bén, móc lên cây đại thụ mọc trên vách đá dựng đứng.
Mặc dù không thấy mặt nhưng Du Uyển có thể nhận ra khí tức độc nhất vô nhị của hắn, cùng với mùi thơm nhàn nhạt của thuốc như có như không.
Vách núi cheo leo, sao hắn lại tới đây?
Làm sao phát hiện nàng mất tích? Lại còn có thể tìm được nàng?
Đang suy nghĩ thì Du Uyển cảm thấy hai người không ngừng đung đưa dưới nhành cây, Tiểu Tuyết Hồ bị dọa đến nỗi phải chui vào vạt áo của Du Uyển.
Cuối cùng thân hình hai người cũng ổn định lại, hắn nhàn nhạt mở miệng: “Ôm chặt.”
Việc quan hệ đến tính mạng, Du Uyển đương nhiên sẽ không già mồm, rất nhanh đã ôm chặt cái eo cường tráng của hắn.
Mặc quần áo thì thấy gầy, cởi thì thấy có thịt, đó chính xác là đang nói tới người nam nhân này a.
Du Uyển cách lớp áo cũng cảm nhận được từng khối cơ bụng, cũng không phải loại to con vạm vỡ, mà là loại cân xứng, vòng eo tam giác ngược trong lời đồn a.
Sao lại có nam nhân có dáng người tốt như vậy a...
“Ngươi, đừng có sờ loạn.” Yến Cửu Triêu ẩn nhẫn khàn giọng nói.
Du Uyển mặt không đổi sắc thu hồi tiểu lang trảo lại.
...
Yến Cửu Triêu chậm rãi thả dây trong thiên cơ hộp, dây này mặc dù không đủ dài để họ có thể xuống tới đáy vực, nhưng lúc đang hạ xuống thì phát hiện có một sơn động nằm trên vách đá.
Hai người nhanh chóng đi vào động.
Du Uyển móc trong bao đồ ra một cây châm lửa.
Trên đỉnh động có mấy con dơi đang treo ngược, bị ánh lửa dọa chạy.
Hang động không lớn, có dấu vết của con người, nhưng có thể thấy được nơi này đã bị bỏ hoang từ lâu, còn có một đống cành khô để lộn xộn trong góc.
Du Uyển dọn dẹp mấy cành khô lại, lấy một ít lá khô bỏ vào giữa, giúp ngọn lửa lớn hơn.
Hàn khí trong động liền bị xua tan đi không ít.
Hai người ngồi xuống cạnh đống lửa.
Du Uyển có chút đói bụng, nhưng măng dại cùng rau dại không biết đã rơi ở nơi nào, cũng may trong túi đồ vẫn còn túi nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Uyển cởi túi nước xuống, mở nắp bình, đang muốn ngửa đầu uống thì chợt nghĩ đến cái gì đó, đưa túi nước đến trước mặt Yến Cửu Triêu: “Cho ngươi.”
Yến Cửu Triêu nhìn nàng một cái.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà người này không giống ngày thường lắm, trở nên có chút... khiến người khác không dám trêu chọc.
Du Uyển nghĩ rằng hắn ghét bỏ đồ nàng đã dùng qua, giải thích nói: “Tôi biết thiếu chủ đã không màng tính mạng cứu tôi, túi nước này đã được rửa qua, tôi còn chưa uống ngụm nào a.”
Yến Cửu Triêu tiếp nhận túi nước, ngửa đầu uống mấy ngụm.
Du Uyển nhìn hầu kết của hắn chuyển động, tâm thần nhộn nhạo, nhất định là hắn chạy tới cứu mình nên mình mới cảm động sâu sắc, bằng không thì làm sao chỉ nhìn hắn uống nước thôi mà cũng thấy cảnh đẹp ý vui...
Yến Cửu Triêu uống xong, trả túi nước lại cho Du Uyển.
Du Uyển... Du Uyển bỗng nhiên không muốn uống.
“Ngươi ghét bỏ bản thiếu chủ?” Yến Cửu Triêu nhàn nhạt nhìn qua chỗ Du Uyển.
Du Uyển đang bỏ túi nước vào túi đồ thì hơi dừng lại: “Không có.”
Yến Cửu Triêu nói: “Vậy sao ngươi không uống? Hay là hy vọng bản thiếu chủ đút ngươi uống?”
Đút làm sao?
Miệng đối miệng sao?
Du Uyển bị sặc.
Du Uyển lập tức lấy túi nước ra, mở nắp bình, dưới cái nhìn bá đạo cùng soi mói của Yến Cửu Triêu, ngoan ngoãn uống hết nước.
Ánh mắt của Yến Cửu Triêu trầm xuống, lướt qua một tia thâm ý khiến người khác phải rùng mình.
Tiểu Tuyết Hồ leo ra, mộng bức nhìn cái bóng của mình trên đất, thỉnh thoảng duỗi cái móng nhỏ gãi đầu một cái, bộ dạng đó ngốc manh vô cùng.
Đống lửa không cháy được bao lâu liền tắt, hàn khí trong sơn động lại cuốn tới, hơn nữa tới nửa đêm trời bắt đầu mưa.
Sơn động càng lúc càng lạnh.
Tiểu Tuyết Hồ ghé lên đùi Du Uyển, ngủ vù vù, nhưng hôm nay tiểu ấm lô đầy lông này cũng không chống đỡ nổi mưa xuân lạnh thấu.
Du Uyển không tự chủ nhích tới gần Yến Cửu Triêu.
P/S: Thành thật cám ơn các bạn đã theo dõi truyện!
Có một đoạn thời gian mình ngưng edit là vì phải làm nhiều job cùng lúc nên không có thời gian edit truyện. Giờ mọi chuyện đã ổn hơn nên mình lại tiếp tục. Cám ơn các bạn đã ủng hộ cho mình trong thời gian qua!!! Love love...
Với lại mùa tết này thời gian ra chương của mình hơi lộn xộn nha mọi người! Do nhà có em bé nên không ra chương đều đều được. Mong mọi người thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro