Khiến người thổ huyết
Thiên Phương Phương
2024-07-23 10:03:15
Edit: Lan Anh
Động tĩnh ở Triệu gia quá lớn, các hương thân đều bị âm thanh giết heo của Triệu thị đưa tới, Lý Chính cũng tới.
Hắn là tới trễ nhất, không phải là hắn không nghe thấy tiếng kêu, mà là bị Triệu Bảo Muội ngăn lại.
Lúc Khương thị tới tìm Triệu gia, Triệu Bảo Muội cũng ở đây, hai mẹ con đều không để Khương thị liễu yếu đào tơ vào trong mắt, khi Khương thị biểu hiện muốn hung hăng xử lý Triệu thị, Triệu thị còn liếc mắt ra hiệu với nữ nhi, cho nàng ra ngoài canh cửa.
Đây là có ý định nhốt Khương thị để đánh.
Triệu Bảo Muội trấn thủ trong chốc lát, quả thật nghe được động tĩnh đáng sợ.
Dùng mười đầu ngón chân cũng đoán được là nương đang đánh Khương thị.
Nghe tiếng kêu thật là sảng khoái a!
Bạt tai nghe đùng đùng!
Nương vốn là ghen ghét dung mạo của Khương thị, như vậy càng tốt, có cơ hội nên đập nát cái gương mặt đó ra.
Chốt cửa bị gài rồi, Triệu Bảo Muội vào không được, nghe động tĩnh trong chốc lát liền rời đi, đi nửa đường liền đụng phải Lý Chính, Lý Chính hỏi vài câu về tình hình của Triệu Hằng hiện tại.
Triệu Hằng không chỉ là tú tài duy nhất trong thôn, mà còn là thư sinh được coi trọng nhất trong thư viện, tương lai nếu thi đậu, cái sơn cốc này e rằng sẽ có một quan lão gia xuất hiện, kể từ đó, Lý Chính đối với Triệu Hằng càng không giống như đối đãi với người thường.
Triệu Bảo Muội không kiên nhẫn cùng hắn xã giao, tìm cách đem Lý Chính đuổi về, bỗng nhiên trong nhà truyền ra một tiếng kêu đáng sợ.
“Nhà ngươi... có phải xảy ra chuyện rồi không? Chúng ta mau đi xem xem có chuyện gì.” Lý Chính cổ quái nói.
Xem cái gì mà xem? Đó là nương nàng đang giáo huấn nương của A Uyển.
“Không đâu! Nhà ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Ngài nghe lầm rồi! Vừa rồi có phải ngài hỏi việc học của ca ta? Ca ta mấy ngày nay không có về nhà, bất quá lần trước trước khi đi thư viện có nói với ta, huynh ấy hiện tại...”
Triệu Bảo Muội nói huyên thuyên, đem tiếng kêu kia đè xuố.ng.
Mãi cho đến khi có người tìm Lý Chính, nói Triệu gia không xong rồi, để Lý Chính mau mau tới nhìn, Triệu Bảo Muội mới tâm không cam tình không nguyện đi cửa sau vào nhà.
Nàng mới không lo lắng sự tình phía sau, có ca của nàng ở đây, Lý Chính sẽ không dám động vào nương a!
Triệu Bảo Muội mang một vạn thể loại, cười trên nỗi đau của người khác đi xem Khương thị bị đánh, nào ngờ vừa bước vào phòng thì thấy cái người đang nằm dưới đất lại là nương của nàng.
“Nương...”
Nàng hoa dung thất sắc nhào tới, lại bị mặt heo của Triệu thị dọa cho đứng lên.
“Cái này, cái này, sao lại như vậy?” nàng hét lớn.
Đúng vậy a, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thôn dân đứng xem náo nhiệt ngoài cửa cũng có cùng ý nghĩ.
Lúc Lý Chính đến, trong phòng trừ bỏ Triệu thị cùng Trương thẩm, cũng chỉ có ba người nhà Du gia, Lý Chính ánh mắt lạnh lạnh, nâng bàn tay lên, đánh vô cái ót của Du Phong: “Tiểu tử nhà ngươi! Ăn gan trời hả?”
Du Phong vẻ mặt mộng bức.
“Không phải ta!” Du Phong nói.
“Không phải là ngươi thì là ai? Khương thị? Trương đại tỷ? A Uyển? Ngươi có muốn nói láo cũng phải động não một chút.” Lý Chính nói.
Khương thị nắm lấy khăn, tay ôm ngực, suy yếu mà ho khan một tiếng. Ngôn Tình Sủng
Lý Chính nhìn Khương thị như liễu rũ trong gió: “Ngươi xem! Các nàng có giống như người sẽ đánh Triệu thị thành cái đầu heo được sao?”
Cái gì mà giống như? Sự thật là như vậy!
Trương thẩm cùng Triệu thị không oán không cừu, Lý Chính không tin nàng sẽ làm tổn thương Triệu thị, A Uyển nổi tiếng là đứa con dâu hiếu thuận, nàng càng không có khả năng ra tay, về phần Khương thị, đây lại là người... không có khả năng nhất!
Một nữ nhân ôn nhu hiền thục, nói cũng không dám nói lớn, lại là một mỹ nhân mang bệnh, làm sao có sức đánh Triệu thị thành cái đầu heo?
Lý Chính nhìn Du Phong giống như nhìn đồ đần, đau đầu nhức óc nói: “Ta biết ngươi ghi hận Triệu gia đã lâu, có phải ngươi nghĩ đến trước kia A Uyển đoạn tuyệt với ngươi là do Triệu thị châm ngòi? A Uyển mang chút bạc từ nhà biểu cô về, không dùng trên người các ngươi, mà toàn bộ đều đưa cho Triệu gia, ngươi liền ghi hận trong lòng, đúng không? Du Phong, ngươi là nam nhân a!”
Hai con mắt Du Phong đều trừng lên.
Này cái gì cùng cái gì?
Lý Chính quát to: “Làm sao? Ngươi còn trừng ta? Chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng phải vì chuyện này mà ngươi đánh Triệu thị sao?”
Du Phong, Du Phong quả thật không muốn nói... khóc không ra nước mắt a.
Ngay khi Lý Chính nhận định Du Phong là hung thủ, người bị đánh nổ đom đóm Triệu thị bỗng nhiên run lẩy bẩy giơ tay lên, chỉ Khương thị đứng cạnh Du Phóng.
Khương thị nói trước nàng một bước, miệng nhỏ bĩu một cái: “Nàng ta nhốt ta lại, còn muốn đánh ta!”
Đám người đều sửng sốt, Triệu thị vậy mà dám làm vậy với Khương thị?
Tuy là thông gia, nhưng con người Triệu thị mọi người đều rõ rành rành, đây chính là người không coi ai ra gì, ngay cả mặt mũi của Lý Chính cũng không cho.
Đám người không ai hoài nghi vì sao Khương thị tìm tới cửa Triệu gia, Triệu Bảo Muội bắt nạt Tiểu Thiết Đản là chuyện mọi người đã biết, bọn họ cũng giống Trương thẩm, đều cho rằng Khương thị tìm tới cửa là muốn đòi một lời giải thích.
Nếu Du Phong ra tay vì cứu Khương thị, thế thì cũng được.
Chỉ là.... đánh có hơi ác.
“Nàng ta còn mắng A Uyển đáng chết, nói A Uyển là nha đầu nông thôn quê mùa, không xứng với con trai của nàng...” Khương thị ủy khuất nói liên tiếp.
Độc phụ này! A Uyển vì con trai của bà ta mà mỗi ngày đi sớm về tối, hết trồng trọt lại chẻ củi, công việc cực nhọc của cánh con trai cũng giành làm, không nhờ A Uyển, con trai của bà ta có tiền đi thư viện học sao? Có tiền thi tú tài sao?
Bà ta còn dám ghét bỏ A Uyển, còn trù cho A Uyển chết đi?!
Lại nói, A Uyển là nha đầu quê mùa, vậy cô nương trong thôn có ai mà không giống vậy?
Trong nhà Lý Chính còn có ba nhi nữ đây.
Đám người lại nhìn Triệu thị, cảm thấy bà ta thật là đáng đánh.
Lý Chính đi đến trước mặt Triệu thị, nghiêm túc nhìn bà mà nói: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi nguyền rủa A Uyển chết đi?”
Bà có nguyền rủa, nhưng là...
“Có phải ngươi cố tình nhốt Khương thị?”
Chốt cửa đúng là bà gài, nhưng là...
“Có phải bà muốn đánh chết Khương thị?”
Xem lão nương có đánh chết ngươi không, câu này là Triệu Bảo Muội nghe được, nhưng là...
Triệu thị vừa tức vừa vội, toàn thân càng run kịch liệt.
“Nương! Người nói cái gì?” Triệu Bảo Muội phát hiện môi của bà đang động đậy, vội vàng đem lỗ tai đưa tới, “Khương... Khương thị?”
Du Uyển ánh mắt khẽ động, đối với Khương thị nói: “Nương, Triệu bá mẫu gọi người.”
Khương thị ồ một tiếng, ôm ngực suy yếu đi qua.
Triệu Bảo Muội không chịu nhường chỗ, Du Uyển một tay tóm lấy nàng đứng lên.
Khương thị nghe Triệu thị thì thầm.
Triệu thị đương nhiên không có gọi nàng, đều do nha đầu A Uyển kia tận dụng thời cơ, Triệu thị dùng hết sức bình sinh, từ trong hàm răng phun ra hai chữ: “Tiện...tiện nhân!”
“A.” Khương thị đứng lên, vô tội nhìn về phía Lý Chính, “Triệu tỷ tỷ nói, tỷ ấy biết sai rồi, nguyện ý đem heo bồi thường cho chúng ta.”
Triệu thị thổ huyết, xỉu ngay tại chỗ.
Động tĩnh ở Triệu gia quá lớn, các hương thân đều bị âm thanh giết heo của Triệu thị đưa tới, Lý Chính cũng tới.
Hắn là tới trễ nhất, không phải là hắn không nghe thấy tiếng kêu, mà là bị Triệu Bảo Muội ngăn lại.
Lúc Khương thị tới tìm Triệu gia, Triệu Bảo Muội cũng ở đây, hai mẹ con đều không để Khương thị liễu yếu đào tơ vào trong mắt, khi Khương thị biểu hiện muốn hung hăng xử lý Triệu thị, Triệu thị còn liếc mắt ra hiệu với nữ nhi, cho nàng ra ngoài canh cửa.
Đây là có ý định nhốt Khương thị để đánh.
Triệu Bảo Muội trấn thủ trong chốc lát, quả thật nghe được động tĩnh đáng sợ.
Dùng mười đầu ngón chân cũng đoán được là nương đang đánh Khương thị.
Nghe tiếng kêu thật là sảng khoái a!
Bạt tai nghe đùng đùng!
Nương vốn là ghen ghét dung mạo của Khương thị, như vậy càng tốt, có cơ hội nên đập nát cái gương mặt đó ra.
Chốt cửa bị gài rồi, Triệu Bảo Muội vào không được, nghe động tĩnh trong chốc lát liền rời đi, đi nửa đường liền đụng phải Lý Chính, Lý Chính hỏi vài câu về tình hình của Triệu Hằng hiện tại.
Triệu Hằng không chỉ là tú tài duy nhất trong thôn, mà còn là thư sinh được coi trọng nhất trong thư viện, tương lai nếu thi đậu, cái sơn cốc này e rằng sẽ có một quan lão gia xuất hiện, kể từ đó, Lý Chính đối với Triệu Hằng càng không giống như đối đãi với người thường.
Triệu Bảo Muội không kiên nhẫn cùng hắn xã giao, tìm cách đem Lý Chính đuổi về, bỗng nhiên trong nhà truyền ra một tiếng kêu đáng sợ.
“Nhà ngươi... có phải xảy ra chuyện rồi không? Chúng ta mau đi xem xem có chuyện gì.” Lý Chính cổ quái nói.
Xem cái gì mà xem? Đó là nương nàng đang giáo huấn nương của A Uyển.
“Không đâu! Nhà ta thì có thể có chuyện gì được chứ? Ngài nghe lầm rồi! Vừa rồi có phải ngài hỏi việc học của ca ta? Ca ta mấy ngày nay không có về nhà, bất quá lần trước trước khi đi thư viện có nói với ta, huynh ấy hiện tại...”
Triệu Bảo Muội nói huyên thuyên, đem tiếng kêu kia đè xuố.ng.
Mãi cho đến khi có người tìm Lý Chính, nói Triệu gia không xong rồi, để Lý Chính mau mau tới nhìn, Triệu Bảo Muội mới tâm không cam tình không nguyện đi cửa sau vào nhà.
Nàng mới không lo lắng sự tình phía sau, có ca của nàng ở đây, Lý Chính sẽ không dám động vào nương a!
Triệu Bảo Muội mang một vạn thể loại, cười trên nỗi đau của người khác đi xem Khương thị bị đánh, nào ngờ vừa bước vào phòng thì thấy cái người đang nằm dưới đất lại là nương của nàng.
“Nương...”
Nàng hoa dung thất sắc nhào tới, lại bị mặt heo của Triệu thị dọa cho đứng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cái này, cái này, sao lại như vậy?” nàng hét lớn.
Đúng vậy a, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thôn dân đứng xem náo nhiệt ngoài cửa cũng có cùng ý nghĩ.
Lúc Lý Chính đến, trong phòng trừ bỏ Triệu thị cùng Trương thẩm, cũng chỉ có ba người nhà Du gia, Lý Chính ánh mắt lạnh lạnh, nâng bàn tay lên, đánh vô cái ót của Du Phong: “Tiểu tử nhà ngươi! Ăn gan trời hả?”
Du Phong vẻ mặt mộng bức.
“Không phải ta!” Du Phong nói.
“Không phải là ngươi thì là ai? Khương thị? Trương đại tỷ? A Uyển? Ngươi có muốn nói láo cũng phải động não một chút.” Lý Chính nói.
Khương thị nắm lấy khăn, tay ôm ngực, suy yếu mà ho khan một tiếng. Ngôn Tình Sủng
Lý Chính nhìn Khương thị như liễu rũ trong gió: “Ngươi xem! Các nàng có giống như người sẽ đánh Triệu thị thành cái đầu heo được sao?”
Cái gì mà giống như? Sự thật là như vậy!
Trương thẩm cùng Triệu thị không oán không cừu, Lý Chính không tin nàng sẽ làm tổn thương Triệu thị, A Uyển nổi tiếng là đứa con dâu hiếu thuận, nàng càng không có khả năng ra tay, về phần Khương thị, đây lại là người... không có khả năng nhất!
Một nữ nhân ôn nhu hiền thục, nói cũng không dám nói lớn, lại là một mỹ nhân mang bệnh, làm sao có sức đánh Triệu thị thành cái đầu heo?
Lý Chính nhìn Du Phong giống như nhìn đồ đần, đau đầu nhức óc nói: “Ta biết ngươi ghi hận Triệu gia đã lâu, có phải ngươi nghĩ đến trước kia A Uyển đoạn tuyệt với ngươi là do Triệu thị châm ngòi? A Uyển mang chút bạc từ nhà biểu cô về, không dùng trên người các ngươi, mà toàn bộ đều đưa cho Triệu gia, ngươi liền ghi hận trong lòng, đúng không? Du Phong, ngươi là nam nhân a!”
Hai con mắt Du Phong đều trừng lên.
Này cái gì cùng cái gì?
Lý Chính quát to: “Làm sao? Ngươi còn trừng ta? Chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng phải vì chuyện này mà ngươi đánh Triệu thị sao?”
Du Phong, Du Phong quả thật không muốn nói... khóc không ra nước mắt a.
Ngay khi Lý Chính nhận định Du Phong là hung thủ, người bị đánh nổ đom đóm Triệu thị bỗng nhiên run lẩy bẩy giơ tay lên, chỉ Khương thị đứng cạnh Du Phóng.
Khương thị nói trước nàng một bước, miệng nhỏ bĩu một cái: “Nàng ta nhốt ta lại, còn muốn đánh ta!”
Đám người đều sửng sốt, Triệu thị vậy mà dám làm vậy với Khương thị?
Tuy là thông gia, nhưng con người Triệu thị mọi người đều rõ rành rành, đây chính là người không coi ai ra gì, ngay cả mặt mũi của Lý Chính cũng không cho.
Đám người không ai hoài nghi vì sao Khương thị tìm tới cửa Triệu gia, Triệu Bảo Muội bắt nạt Tiểu Thiết Đản là chuyện mọi người đã biết, bọn họ cũng giống Trương thẩm, đều cho rằng Khương thị tìm tới cửa là muốn đòi một lời giải thích.
Nếu Du Phong ra tay vì cứu Khương thị, thế thì cũng được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là.... đánh có hơi ác.
“Nàng ta còn mắng A Uyển đáng chết, nói A Uyển là nha đầu nông thôn quê mùa, không xứng với con trai của nàng...” Khương thị ủy khuất nói liên tiếp.
Độc phụ này! A Uyển vì con trai của bà ta mà mỗi ngày đi sớm về tối, hết trồng trọt lại chẻ củi, công việc cực nhọc của cánh con trai cũng giành làm, không nhờ A Uyển, con trai của bà ta có tiền đi thư viện học sao? Có tiền thi tú tài sao?
Bà ta còn dám ghét bỏ A Uyển, còn trù cho A Uyển chết đi?!
Lại nói, A Uyển là nha đầu quê mùa, vậy cô nương trong thôn có ai mà không giống vậy?
Trong nhà Lý Chính còn có ba nhi nữ đây.
Đám người lại nhìn Triệu thị, cảm thấy bà ta thật là đáng đánh.
Lý Chính đi đến trước mặt Triệu thị, nghiêm túc nhìn bà mà nói: “Ta hỏi ngươi, có phải ngươi nguyền rủa A Uyển chết đi?”
Bà có nguyền rủa, nhưng là...
“Có phải ngươi cố tình nhốt Khương thị?”
Chốt cửa đúng là bà gài, nhưng là...
“Có phải bà muốn đánh chết Khương thị?”
Xem lão nương có đánh chết ngươi không, câu này là Triệu Bảo Muội nghe được, nhưng là...
Triệu thị vừa tức vừa vội, toàn thân càng run kịch liệt.
“Nương! Người nói cái gì?” Triệu Bảo Muội phát hiện môi của bà đang động đậy, vội vàng đem lỗ tai đưa tới, “Khương... Khương thị?”
Du Uyển ánh mắt khẽ động, đối với Khương thị nói: “Nương, Triệu bá mẫu gọi người.”
Khương thị ồ một tiếng, ôm ngực suy yếu đi qua.
Triệu Bảo Muội không chịu nhường chỗ, Du Uyển một tay tóm lấy nàng đứng lên.
Khương thị nghe Triệu thị thì thầm.
Triệu thị đương nhiên không có gọi nàng, đều do nha đầu A Uyển kia tận dụng thời cơ, Triệu thị dùng hết sức bình sinh, từ trong hàm răng phun ra hai chữ: “Tiện...tiện nhân!”
“A.” Khương thị đứng lên, vô tội nhìn về phía Lý Chính, “Triệu tỷ tỷ nói, tỷ ấy biết sai rồi, nguyện ý đem heo bồi thường cho chúng ta.”
Triệu thị thổ huyết, xỉu ngay tại chỗ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro