Thiếu chủ thật ngạo kiều
Thiên Phương Phương
2024-07-23 10:03:15
Edit: Lan Anh
Du Uyển bị tình huống bất thình lình xảy ra này làm cho ngơ ngẩn một lúc, thẳng đến khi Yến Cửu Triêu kêu đau, Du Uyển mới lấy lại ý thức, lại thấy mình ngã trên người Yến Cửu Triêu, mà Yến Cửu Triêu lại nằm ngay vị trí mà đúng ra là mình phải nằm.
Khuôn mặt Yến Cửu Triêu lập tức trắng bệch, hai bên thái dương chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng như vậy cũng chưa kết thúc, mặt đất lại rung chuyển thêm một lần nữa, toàn bộ hậu viện đều bị quay cuồng.
Chỉ nghe thấy tiếng ầm vang lên, hai người đều bị chôn trong đống phế tích.
Du Uyển ghé lên trên người Yến Cửu Triêu, phần nóc nhà bị sập xuống, theo lý thuyết thì nàng là người đầu tiên bị đập trúng, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không thấy xuất hiện.
Du Uyển lấy lại bình tĩnh, sau nửa ngày mới phát hiện Yến Cửu Triêu dùng tay chắn cho nàng.
Không biết do trên lưng truyền tới đau đớn, hay là do phần phế tích kia đè lên gây áp lực, Du Uyển cảm giác được cái tay còn lại đang ôm nàng ngày càng siết chặt.
Du Uyển bị ôm đến mức phát đau.
Nhưng nàng cũng không nói gì.
Du Uyển dán mặt lên ngực Yến Cửu Triêu, có thể cảm nhận được hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, cùng với nhịp tim đập vô cùng hữu lực.
Khí tức của hắn vô cùng mạnh mẽ, bên trong mùi thơm nhàn nhạt có một chút mùi thuốc như có như không, có chút làm cho người ta mê muội.
Du Uyển không được tự nhiên hơi nghiêng nghiêng đầu, muốn tránh cái cỗ khí tức mê người này đi, lại lơ đãng đụng phải cằm của hắn.
Du Uyển cảm giác môi mình đụng phải cái gì lành lạnh, ý thức được bản thân lại đụng phải cái không nên đụng, trong lòng lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Du Uyển thử động đậy để tránh đè nặng lên người Yến Cửu Triêu, nào biết vừa mới động, thì nghe thấy âm thanh ẩn nhẫn: “Đừng động.”
Âm thanh trầm thấp kia đi vào lỗ tai Du Uyển, quả thật khiến nàng bất động.
Lúc này Yến Cửu Triêu mang đến cho nàng cảm giác, có chút khác biệt so với lúc trước.
Nếu dùng một từ để hình dung, đại khái chính là... lạ lẫm.
Nhưng sự lạ lẫm này không làm nàng sợ hãi, ngược lại cảm giác được sự an tâm đến kỳ lạ.
Cái tên xà tinh này trước đó một giây còn chọc nàng giận muốn chết, vậy mà nàng lại có cảm giác an tâm.
Nàng sợ là mình ngã bị hỏng đầu rồi a.
Trong bóng tối, Du Uyển đang trừng mắt nhìn.
Cái tay Yến Cửu Triêu ôm nàng hơi động một chút, bàn tay đặt trên cái ót của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Có lẽ do đôi mắt không nhìn thấy nên các giác quan khác được phóng đại lên, động tác của hắn nhu hòa lại mang theo một chút trấn an, khiến người ta cảm thấy hắn ôn nhu cũng như lưu luyến cái gì đó.
Cái trán lạnh buốt của Du Uyển dựa trên người hắn đang dần nóng lên.
Đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lại đang ở cùng nhau trong tình trạng này, hô hấp giao thoa, ở trong bóng đêm lại càng mập mờ.
Nhưng loại mập mờ này không kéo dài được bao lâu, lại bị Ảnh Thập Tam với Ảnh Lục chạy tới phá vỡ.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ người không sao chứ?”
Là âm thanh của Ảnh Thập Tam.
Yến Cửu Triêu cảm thấy phần phế tích bỗng nhẹ hơn, hắng giọng một cái, bình tĩnh nói ra: “Không có việc gì.”
Tư thế này chung quy bị người khác nhìn thấy cũng không có gì tốt, không biết còn bị người khác hiểu lầm, Du Uyển vội vàng ngồi dậy.
Trùng hợp lúc này, Ảnh Thập Tam đã dời hết đống phế tích ra.
Du Uyển không ngờ động tác của hắn nhanh như vậy, không đợi nàng triệt để đi xuống từ trên người Yến Cửu Triêu, liền bị Ảnh Thập Tam với Ảnh Lục nhìn thấy.
Ảnh Thập Tam che mắt: “Ta không thấy cái gì hết!”
Thiếu chủ vậy mà lại thích nằm dưới...
....
“Giao long xoay người rồi - - Giao long xoay người rồi- -“
Vốn cả thôn đang yên tĩnh nay vì sự cố bất ngờ xảy ra nên ai cũng thất kinh, đám người nhao nhao chạy ra khỏi phòng, người bọc chăn bông, người ôm hài tử, chạy về phía giếng cổ ở đầu thôn kia.
“Sao rồi? Sao rồi?” Trương thẩm vội vàng hấp tấp hỏi, vừa mới nãy bà cũng cảm thấy mặt đất lắc lư, bà cứ tưởng mình đang nằm mơ.
“Là giao long xoay người!” Bạch đại thẩm đang ôm tôn tử ngủ say, sợ hãi mà nói.
“Ai nha, làm sao giao long lại xoay người?” Nương của Xuyên Tử đang giữ con bò bị thương nói.
“Không phải giao long xoay người, là động đất.” Triệu Hằng uốn nắn đám người nói.
Mọi người đều cho hắn ánh mắt coi thường.
Đất động thế nào? Đây còn không phải là giao long xoay người sao? Giao long không vươn mình thì đất có thể động sao?
Thật là thích khoe khoang!
Triệu Hằng bị mất mặt, hậm hực sờ lỗ mũi một cái, không lên tiếng nữa.
Thôn Liên Hoa gặp thiên tai không ít, phần lớn là bị hạn hán, giao long xoay người thì là lần đầu tiên gặp được, nhưng cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ có vài hộ là bị sập, vách tường bị nứt, người thì đều bình an vô sự.
Du Uyển cũng không ngờ là ở cổ đại cũng đụng phải sự tình này, nhìn thấy thiên tai như vậy, bất luận là người ở đâu cũng khó mà tránh khỏi.
May mắn là mấy đứa bé đều vô sự, Khương thị cũng không có chuyện gì.
Yến Cửu Triêu thì bị đập lên tảng đá kia, trên lưng bị trầy da với bầm tím, cái này cũng không tính là nghiêm trọng, nghiêm trong là chân của hắn, trong lúc cứu Du Uyển, do va chạm quá mạnh nên bị trật khớp.
Lý Chính sau khi biết được tin này, thì lôi kéo Xuyên Tử đến thôn bên cạnh mời Lão Thôi.
Du Uyển cũng chưa quên chuyện trước khi bị động đất, yên lặng đi vào nhà bếp, nấu một nồi thịt ba chỉ, xào một bàn rau cải trắng với thịt khô, vừa làm nóng mấy cái bánh cao lương.
Nàng bưng thức ăn tới phòng Yến Cửu Triêu.
Yến Cửu Triêu ngồi trên giường nhàn nhạt liếc Du Uyển buông xuống đồ ăn liền muốn rời đi: “Cứ đi như thế?”
Du Uyển hơi dừng lại.
Đồ ăn nàng cũng đã làm xong, chẳng lẽ nàng còn phải một mực ở lì ở đây sao?
Yến Cửu Triêu vô cùng thiếu đòn nói: “Bản thiếu chủ vì người nên mới bị thương, ngươi không hầu hạ bản thiếu chủ dùng bữa?”
Du Uyển cảm giác được khóe miệng mình đang co lại, vừa rồi cái sự ôn nhu ở trong phế tích chỉ là ảo giác, cái tên gia hỏa này làm sao có thể ôn nhu? Rõ ràng là tên nhị thế tổ ngang bướng mà.
“Ngài bị thương ở chân, tay cũng bị?” Du Uyển hỏi.
“Tay đau.” Yến Cửu Triêu thật ngạo kiều nói.
Du Uyển bị tình huống bất thình lình xảy ra này làm cho ngơ ngẩn một lúc, thẳng đến khi Yến Cửu Triêu kêu đau, Du Uyển mới lấy lại ý thức, lại thấy mình ngã trên người Yến Cửu Triêu, mà Yến Cửu Triêu lại nằm ngay vị trí mà đúng ra là mình phải nằm.
Khuôn mặt Yến Cửu Triêu lập tức trắng bệch, hai bên thái dương chảy mồ hôi lạnh.
Nhưng như vậy cũng chưa kết thúc, mặt đất lại rung chuyển thêm một lần nữa, toàn bộ hậu viện đều bị quay cuồng.
Chỉ nghe thấy tiếng ầm vang lên, hai người đều bị chôn trong đống phế tích.
Du Uyển ghé lên trên người Yến Cửu Triêu, phần nóc nhà bị sập xuống, theo lý thuyết thì nàng là người đầu tiên bị đập trúng, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không thấy xuất hiện.
Du Uyển lấy lại bình tĩnh, sau nửa ngày mới phát hiện Yến Cửu Triêu dùng tay chắn cho nàng.
Không biết do trên lưng truyền tới đau đớn, hay là do phần phế tích kia đè lên gây áp lực, Du Uyển cảm giác được cái tay còn lại đang ôm nàng ngày càng siết chặt.
Du Uyển bị ôm đến mức phát đau.
Nhưng nàng cũng không nói gì.
Du Uyển dán mặt lên ngực Yến Cửu Triêu, có thể cảm nhận được hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, cùng với nhịp tim đập vô cùng hữu lực.
Khí tức của hắn vô cùng mạnh mẽ, bên trong mùi thơm nhàn nhạt có một chút mùi thuốc như có như không, có chút làm cho người ta mê muội.
Du Uyển không được tự nhiên hơi nghiêng nghiêng đầu, muốn tránh cái cỗ khí tức mê người này đi, lại lơ đãng đụng phải cằm của hắn.
Du Uyển cảm giác môi mình đụng phải cái gì lành lạnh, ý thức được bản thân lại đụng phải cái không nên đụng, trong lòng lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Du Uyển thử động đậy để tránh đè nặng lên người Yến Cửu Triêu, nào biết vừa mới động, thì nghe thấy âm thanh ẩn nhẫn: “Đừng động.”
Âm thanh trầm thấp kia đi vào lỗ tai Du Uyển, quả thật khiến nàng bất động.
Lúc này Yến Cửu Triêu mang đến cho nàng cảm giác, có chút khác biệt so với lúc trước.
Nếu dùng một từ để hình dung, đại khái chính là... lạ lẫm.
Nhưng sự lạ lẫm này không làm nàng sợ hãi, ngược lại cảm giác được sự an tâm đến kỳ lạ.
Cái tên xà tinh này trước đó một giây còn chọc nàng giận muốn chết, vậy mà nàng lại có cảm giác an tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng sợ là mình ngã bị hỏng đầu rồi a.
Trong bóng tối, Du Uyển đang trừng mắt nhìn.
Cái tay Yến Cửu Triêu ôm nàng hơi động một chút, bàn tay đặt trên cái ót của nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Có lẽ do đôi mắt không nhìn thấy nên các giác quan khác được phóng đại lên, động tác của hắn nhu hòa lại mang theo một chút trấn an, khiến người ta cảm thấy hắn ôn nhu cũng như lưu luyến cái gì đó.
Cái trán lạnh buốt của Du Uyển dựa trên người hắn đang dần nóng lên.
Đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, lại đang ở cùng nhau trong tình trạng này, hô hấp giao thoa, ở trong bóng đêm lại càng mập mờ.
Nhưng loại mập mờ này không kéo dài được bao lâu, lại bị Ảnh Thập Tam với Ảnh Lục chạy tới phá vỡ.
“Thiếu chủ! Thiếu chủ người không sao chứ?”
Là âm thanh của Ảnh Thập Tam.
Yến Cửu Triêu cảm thấy phần phế tích bỗng nhẹ hơn, hắng giọng một cái, bình tĩnh nói ra: “Không có việc gì.”
Tư thế này chung quy bị người khác nhìn thấy cũng không có gì tốt, không biết còn bị người khác hiểu lầm, Du Uyển vội vàng ngồi dậy.
Trùng hợp lúc này, Ảnh Thập Tam đã dời hết đống phế tích ra.
Du Uyển không ngờ động tác của hắn nhanh như vậy, không đợi nàng triệt để đi xuống từ trên người Yến Cửu Triêu, liền bị Ảnh Thập Tam với Ảnh Lục nhìn thấy.
Ảnh Thập Tam che mắt: “Ta không thấy cái gì hết!”
Thiếu chủ vậy mà lại thích nằm dưới...
....
“Giao long xoay người rồi - - Giao long xoay người rồi- -“
Vốn cả thôn đang yên tĩnh nay vì sự cố bất ngờ xảy ra nên ai cũng thất kinh, đám người nhao nhao chạy ra khỏi phòng, người bọc chăn bông, người ôm hài tử, chạy về phía giếng cổ ở đầu thôn kia.
“Sao rồi? Sao rồi?” Trương thẩm vội vàng hấp tấp hỏi, vừa mới nãy bà cũng cảm thấy mặt đất lắc lư, bà cứ tưởng mình đang nằm mơ.
“Là giao long xoay người!” Bạch đại thẩm đang ôm tôn tử ngủ say, sợ hãi mà nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nha, làm sao giao long lại xoay người?” Nương của Xuyên Tử đang giữ con bò bị thương nói.
“Không phải giao long xoay người, là động đất.” Triệu Hằng uốn nắn đám người nói.
Mọi người đều cho hắn ánh mắt coi thường.
Đất động thế nào? Đây còn không phải là giao long xoay người sao? Giao long không vươn mình thì đất có thể động sao?
Thật là thích khoe khoang!
Triệu Hằng bị mất mặt, hậm hực sờ lỗ mũi một cái, không lên tiếng nữa.
Thôn Liên Hoa gặp thiên tai không ít, phần lớn là bị hạn hán, giao long xoay người thì là lần đầu tiên gặp được, nhưng cũng không có tổn thất gì lớn, chỉ có vài hộ là bị sập, vách tường bị nứt, người thì đều bình an vô sự.
Du Uyển cũng không ngờ là ở cổ đại cũng đụng phải sự tình này, nhìn thấy thiên tai như vậy, bất luận là người ở đâu cũng khó mà tránh khỏi.
May mắn là mấy đứa bé đều vô sự, Khương thị cũng không có chuyện gì.
Yến Cửu Triêu thì bị đập lên tảng đá kia, trên lưng bị trầy da với bầm tím, cái này cũng không tính là nghiêm trọng, nghiêm trong là chân của hắn, trong lúc cứu Du Uyển, do va chạm quá mạnh nên bị trật khớp.
Lý Chính sau khi biết được tin này, thì lôi kéo Xuyên Tử đến thôn bên cạnh mời Lão Thôi.
Du Uyển cũng chưa quên chuyện trước khi bị động đất, yên lặng đi vào nhà bếp, nấu một nồi thịt ba chỉ, xào một bàn rau cải trắng với thịt khô, vừa làm nóng mấy cái bánh cao lương.
Nàng bưng thức ăn tới phòng Yến Cửu Triêu.
Yến Cửu Triêu ngồi trên giường nhàn nhạt liếc Du Uyển buông xuống đồ ăn liền muốn rời đi: “Cứ đi như thế?”
Du Uyển hơi dừng lại.
Đồ ăn nàng cũng đã làm xong, chẳng lẽ nàng còn phải một mực ở lì ở đây sao?
Yến Cửu Triêu vô cùng thiếu đòn nói: “Bản thiếu chủ vì người nên mới bị thương, ngươi không hầu hạ bản thiếu chủ dùng bữa?”
Du Uyển cảm giác được khóe miệng mình đang co lại, vừa rồi cái sự ôn nhu ở trong phế tích chỉ là ảo giác, cái tên gia hỏa này làm sao có thể ôn nhu? Rõ ràng là tên nhị thế tổ ngang bướng mà.
“Ngài bị thương ở chân, tay cũng bị?” Du Uyển hỏi.
“Tay đau.” Yến Cửu Triêu thật ngạo kiều nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro