Tung tích hài tử
Thiên Phương Phương
2024-07-23 10:03:15
Edit: Lan Anh
Trên đường trở về, tỷ đệ Du Uyển với Bạch Đường một xe, nhà đại bá ba người một xe, còn lại ba chiếc kéo đồ đi theo phía sau.
Từ Bạch phủ đi ra thì trời bắt đầu có tuyết rơi, xe ngựa chậm rãi đi trong tuyết tạo ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tiểu Thiết Đản chơi cả ngày mệt lử nên vừa lên xe ngựa liền ngã vào trong ngực Du Uyển mà thiếp đi.
Một đường đi mọi người đều yên tĩnh.
Lúc đến Bạch Ngọc lâu đã là giờ Tý, cả trấn nhỏ đều đang ngủ say, cửa Bạch Ngọc lâu cũng đóng chặt.
“Có muốn tôi đi gọi người không?” Du Phong nhảy xuống xe ngựa, đi tới chỗ xe ngựa của Du Uyển và Bạch Đường, cách tấm rèm che hỏi.
Bạch Đường thần sắc đã khôi phục như cũ, nàng nhàn nhạt lên tiếng.
Du Phong chạy đi gõ cửa Bạch Ngọc lâu.
Mở cửa là lão bá, là hạ nhân mà tiên phu nhân mang theo lúc thành thân, bây giờ tiên phu nhân đã qua đời, ông cùng vợ mình một mực hầu hạ Bạch Đường, bây giờ hai người đều ở trong Bạch Ngọc lâu, không nhúng tay vào việc làm ăn của tửu lâu, chỉ phụ trách sinh hoạt thường ngày của Bạch Đường.
“Là tiểu thư a.” Thấy Bạch Đường từ trong xe ngựa đi ra, lão bá cũng không kinh ngạc, tay cầm đèn dầu đi ra đón Bạch Đường vào trong.
“Chờ một chút.” Du Uyển trước khi lên xe đã chọn một ít hạ lễ, bây giờ lấy xuống, “Không phải là đồ quý giá gì, mong Bạch tiểu thư không chê.”
Bạch Đường mặt không có biểu tình nhìn Du Uyển một chút, không hỏi vì sao lại đưa cho mình, cũng không nói lời cự tuyệt.
Du Uyển cũng không so đo nàng dùng nét mặt gì nhìn mình, hài tử nha, bị ủy khuất thì tâm tình luôn luôn không tốt.
Du Uyển cong cong khóe môi, “Để tôi đưa Bạch tiểu thư vào trong.”
“Ân.”
Lần này lại lên tiếng đáp ứng.
“Để ta cầm.” Lão bá giúp Du Uyển cầm đồ.
“Để ta.” Du Phong bước một bước dài lên trước, nhận lấy hơn phân nửa số đồ, chỉ có hai hộp điểm tâm là cầm không được, đi theo Du Uyển.
Lão bá đánh thức bạn già của mình, hai người đi vào phòng bếp đun nước, làm đồ ăn khuya.
Du Phong và Du Uyển thì đi theo Bạch Đường vào hậu viện.
Trong phòng đã được lão bá châm đèn, Du Phong cắm đầu đi vào gian phòng kia, đi so với Du Uyển và Bạch Đường nhanh hơn một chút.
“Ai nha.” Du Uyển nghĩ đến cái gì, đang muốn gọi lại Du Phong thì Du Phong đã mang theo mấy gói đồ đem vào phòng.
Chốc lát sau hắn lại đỏ mặt đi ra.
“Ta... cái gì ta cũng không thấy!” Lúc đi ngang qua Bạch Đường, từ ngữ lộn xộn hết cả lên, nói xong, tay chân cứng nhắc mà chạy ra khỏi Bạch Ngọc lâu.
Bạch Đường tâm sự nặng nề, căn bản không nghe thấy Du Phong nói cái gì, cũng không để ý đến Du Phong bối rối.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng chân, dường như đang tự nói với bản thân mình: “Cha ta lúc trước không giống như vậy, khi ta còn bé, ông ấy rất yêu thương ta.”
“Tôi biết rõ.” Du Uyển gật gật đầu, “Đồ ăn này cho tiểu thư.”
Bạch Đường nhận hai hộp điểm tâm.
Du Uyển nói tạm biệt với nàng xong liền quay người đi về phía cửa chính.
“Đa tạ.”
Bạch Đường đột nhiên lên tiếng, cũng không biết là đa tạ Du Uyển cái gì.
Du Uyển quay đầu cười một tiếng: “Ân.”
...
Bạch Đường không giải thích bản thân mình xảy ra chuyện gì, người Du gia cũng rất thức thời không hỏi, không hỏi nhưng không có nghĩa là họ sẽ không đoán, tám phần là Bạch phu nhân ăn quả đắng, quay đầu liền cáo trạng với Bạch lão gia, Bạch lão gia chỉ trích Bạch Đường vì người ngoài mà không cho kế mẫu mặt mũi, Bạch tiểu thư tính tình lại nóng nảy, ủy khuất này sao có thể nuốt xuống được?
Hai cha con sợ là cãi nhau không nhỏ.
“Bạch tiểu thư là người đáng thương.” Quay lại xe ngựa, Du Phong thở dài nói.
Du Tùng nhìn đại ca nhà mình một chút: “Nàng đáng thương? Nàng không lo ăn, lo mặc, bạc của Bạch gia nhiều đến nỗi xài cả đời cũng không hết. Nếu nàng ấy đáng thương thì chúng ta được xem là gì? Chính huynh sắp không có cơm ăn, vậy mà còn đi tội nghiệp cho một thiên kim tiểu thư. Đại ca, huynh bị ngốc có phải không?”
Du Phong bị nghẹn đến đỏ mặt.
Du Uyển khóe môi cong lên.
...
Bỏ qua chuyện bị Bạch phu nhân vu oan, lần này đi Bạch phủ thu hoạch tương đối khá.
Bọn họ nấu món kho được khách nhân khen ngợi, không ít người hỏi Bạch phủ là đầu bếp nào nấu, vừa nghe nói không phải đầu bếp của Bạch phủ cũng không phải của Bạch Ngọc lâu, lúc này đã có người muốn mời người Du gia đến quý phủ làm đầu bếp.
Du Uyển cùng với đại bá đều từ chối ý tốt của khách nhân, họ liền chuyển thành đơn đặt hàng, riêng ngày hôm qua là nhận được ba đơn đặt hàng, nếu không phải Du Uyển sợ nấu không nổi, chắc chắn sẽ nhận nhiều hơn.
Ngoài bọn họ kiếm tiền, Tiểu Thiết Đản cũng kiếm được tiền.
Không những vậy đệ ấy còn kiếm được nhiều hơn.
Người một nhà cùng với Khương thị ‘đau ốm’ kiểm kê tới trưa, cuối cùng mới đem ba xe đồ kiểm tra xong.
Cũng không phải là vàng bạc đá quý gì, tất cả đều là son phấn thượng đẳng, tơ lụa, da thú trân quý, tranh chữ cổ cùng một vài thức ăn đặc sản.
Tơ lụa thì bọn họ không mặc, nhưng có thể cầm đến tiệm vải để bán.
Da thú thì có thể mặc bên trong lớp áo bông, vừa thoáng khí vừa ấm áp.
Còn mấy cái bình cái lọ kỳ quái, cùng với mớ tranh chữ...
“Cái bình này đủ lớn, đem đi chứa dưa muối vừa vặn.”
Một cái bình cổ được làm từ thời tiền triều cứ như vậy bị đại bá mẫu cầm đi ướp dưa muối.
“Cái bình này miệng bình hơi nhỏ một chút, nhưng có thể dùng để nuôi cá mầm.”
Một bình lưu ly được Tây Vực tiến cống lại bị Du Tùng xách đi nuôi cá mầm.
Chén dạ quang thì làm chén nước cho gà uống.
Một cái chậu rửa mặt cổ từ thời tiền triều thì cầm đi ngâm chân.
“Trên tường nhà mình bị thủng một lỗ, gió lùa lạnh quá!”
Tranh chữ của họa sĩ có tiếng thời tiền triều ‘ba’ một tiếng, chễm chệ nằm ngay lỗ hổng trên góc tường của phòng bếp....
...
Lại nói bên kia, Nhan phu nhân không chịu nổi nhục nhã, ngất xỉu ngay tại chỗ, đến ba ngày sau mới tỉnh lại, hôm đó toàn bộ khách nhân đều thấy Nhan gia bị ‘nhục nhã’, có câu nói rất hay, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm, trong lúc nhất thời, tin tức Nhan Như Ngọc có quan hệ trước khi cưới lại còn bị thất sủng lan ra khắp Kinh thành, Nhan phu nhân nghe hạ nhân báo xong suýt chút nữa lại ngất đi.
Nhan Như Ngọc bưng một bát canh sâm ngồi xuống bên cạnh giường: “Nương, bảo trọng thân thể.”
Nhan phu nhân làm sao có thể bảo trọng thân thể được? Nhan gia bọn họ gánh tội mưu hại hoàng tử, cũng nhờ hôn sự với Yến thiếu chủ mới có thể sửa lại án sai, nếu Yến thiếu chủ cự tuyệt hôn sự này, vậy Nhan gia bọn họ lại phải ngồi đại lao nữa sao?
“Ngọc nhi...” Nhan phu nhân ngăn Nhan Như Ngọc đang muốn đút canh cho bà, nhìn thẳng nàng nói, “Con tranh thủ suy nghĩ biện pháp, không thể để Yến thiếu chủ hủy bỏ hôn sự này!”
“Ngài ấy sẽ không hủy hôn.” Nhan Như Ngọc nói, tay cầm thìa khuấy đều canh sâm, “Con sinh cốt nhục cho ngài ấy, chẳng lẽ nương đã quên?”
Nhan phu nhân lẩm bẩm nói: “Cốt nhục... Đúng rồi, con còn cốt nhục của Yến Cửu Triêu! Mẫu bằng tử quý, nhất định ngài ấy sẽ đón mẹ con các con vào phủ.”
Nhan Như Ngọc múc một muỗng canh sâm đưa tới bên miệng Nhan phu nhân: “Nương yên tâm, con đã an bài thỏa đáng, nhiều nhất là hai ngày, bọn nhỏ sẽ đến Kinh thành.”
Trên đường trở về, tỷ đệ Du Uyển với Bạch Đường một xe, nhà đại bá ba người một xe, còn lại ba chiếc kéo đồ đi theo phía sau.
Từ Bạch phủ đi ra thì trời bắt đầu có tuyết rơi, xe ngựa chậm rãi đi trong tuyết tạo ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Tiểu Thiết Đản chơi cả ngày mệt lử nên vừa lên xe ngựa liền ngã vào trong ngực Du Uyển mà thiếp đi.
Một đường đi mọi người đều yên tĩnh.
Lúc đến Bạch Ngọc lâu đã là giờ Tý, cả trấn nhỏ đều đang ngủ say, cửa Bạch Ngọc lâu cũng đóng chặt.
“Có muốn tôi đi gọi người không?” Du Phong nhảy xuống xe ngựa, đi tới chỗ xe ngựa của Du Uyển và Bạch Đường, cách tấm rèm che hỏi.
Bạch Đường thần sắc đã khôi phục như cũ, nàng nhàn nhạt lên tiếng.
Du Phong chạy đi gõ cửa Bạch Ngọc lâu.
Mở cửa là lão bá, là hạ nhân mà tiên phu nhân mang theo lúc thành thân, bây giờ tiên phu nhân đã qua đời, ông cùng vợ mình một mực hầu hạ Bạch Đường, bây giờ hai người đều ở trong Bạch Ngọc lâu, không nhúng tay vào việc làm ăn của tửu lâu, chỉ phụ trách sinh hoạt thường ngày của Bạch Đường.
“Là tiểu thư a.” Thấy Bạch Đường từ trong xe ngựa đi ra, lão bá cũng không kinh ngạc, tay cầm đèn dầu đi ra đón Bạch Đường vào trong.
“Chờ một chút.” Du Uyển trước khi lên xe đã chọn một ít hạ lễ, bây giờ lấy xuống, “Không phải là đồ quý giá gì, mong Bạch tiểu thư không chê.”
Bạch Đường mặt không có biểu tình nhìn Du Uyển một chút, không hỏi vì sao lại đưa cho mình, cũng không nói lời cự tuyệt.
Du Uyển cũng không so đo nàng dùng nét mặt gì nhìn mình, hài tử nha, bị ủy khuất thì tâm tình luôn luôn không tốt.
Du Uyển cong cong khóe môi, “Để tôi đưa Bạch tiểu thư vào trong.”
“Ân.”
Lần này lại lên tiếng đáp ứng.
“Để ta cầm.” Lão bá giúp Du Uyển cầm đồ.
“Để ta.” Du Phong bước một bước dài lên trước, nhận lấy hơn phân nửa số đồ, chỉ có hai hộp điểm tâm là cầm không được, đi theo Du Uyển.
Lão bá đánh thức bạn già của mình, hai người đi vào phòng bếp đun nước, làm đồ ăn khuya.
Du Phong và Du Uyển thì đi theo Bạch Đường vào hậu viện.
Trong phòng đã được lão bá châm đèn, Du Phong cắm đầu đi vào gian phòng kia, đi so với Du Uyển và Bạch Đường nhanh hơn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ai nha.” Du Uyển nghĩ đến cái gì, đang muốn gọi lại Du Phong thì Du Phong đã mang theo mấy gói đồ đem vào phòng.
Chốc lát sau hắn lại đỏ mặt đi ra.
“Ta... cái gì ta cũng không thấy!” Lúc đi ngang qua Bạch Đường, từ ngữ lộn xộn hết cả lên, nói xong, tay chân cứng nhắc mà chạy ra khỏi Bạch Ngọc lâu.
Bạch Đường tâm sự nặng nề, căn bản không nghe thấy Du Phong nói cái gì, cũng không để ý đến Du Phong bối rối.
Bước qua ngưỡng cửa, nàng dừng chân, dường như đang tự nói với bản thân mình: “Cha ta lúc trước không giống như vậy, khi ta còn bé, ông ấy rất yêu thương ta.”
“Tôi biết rõ.” Du Uyển gật gật đầu, “Đồ ăn này cho tiểu thư.”
Bạch Đường nhận hai hộp điểm tâm.
Du Uyển nói tạm biệt với nàng xong liền quay người đi về phía cửa chính.
“Đa tạ.”
Bạch Đường đột nhiên lên tiếng, cũng không biết là đa tạ Du Uyển cái gì.
Du Uyển quay đầu cười một tiếng: “Ân.”
...
Bạch Đường không giải thích bản thân mình xảy ra chuyện gì, người Du gia cũng rất thức thời không hỏi, không hỏi nhưng không có nghĩa là họ sẽ không đoán, tám phần là Bạch phu nhân ăn quả đắng, quay đầu liền cáo trạng với Bạch lão gia, Bạch lão gia chỉ trích Bạch Đường vì người ngoài mà không cho kế mẫu mặt mũi, Bạch tiểu thư tính tình lại nóng nảy, ủy khuất này sao có thể nuốt xuống được?
Hai cha con sợ là cãi nhau không nhỏ.
“Bạch tiểu thư là người đáng thương.” Quay lại xe ngựa, Du Phong thở dài nói.
Du Tùng nhìn đại ca nhà mình một chút: “Nàng đáng thương? Nàng không lo ăn, lo mặc, bạc của Bạch gia nhiều đến nỗi xài cả đời cũng không hết. Nếu nàng ấy đáng thương thì chúng ta được xem là gì? Chính huynh sắp không có cơm ăn, vậy mà còn đi tội nghiệp cho một thiên kim tiểu thư. Đại ca, huynh bị ngốc có phải không?”
Du Phong bị nghẹn đến đỏ mặt.
Du Uyển khóe môi cong lên.
...
Bỏ qua chuyện bị Bạch phu nhân vu oan, lần này đi Bạch phủ thu hoạch tương đối khá.
Bọn họ nấu món kho được khách nhân khen ngợi, không ít người hỏi Bạch phủ là đầu bếp nào nấu, vừa nghe nói không phải đầu bếp của Bạch phủ cũng không phải của Bạch Ngọc lâu, lúc này đã có người muốn mời người Du gia đến quý phủ làm đầu bếp.
Du Uyển cùng với đại bá đều từ chối ý tốt của khách nhân, họ liền chuyển thành đơn đặt hàng, riêng ngày hôm qua là nhận được ba đơn đặt hàng, nếu không phải Du Uyển sợ nấu không nổi, chắc chắn sẽ nhận nhiều hơn.
Ngoài bọn họ kiếm tiền, Tiểu Thiết Đản cũng kiếm được tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không những vậy đệ ấy còn kiếm được nhiều hơn.
Người một nhà cùng với Khương thị ‘đau ốm’ kiểm kê tới trưa, cuối cùng mới đem ba xe đồ kiểm tra xong.
Cũng không phải là vàng bạc đá quý gì, tất cả đều là son phấn thượng đẳng, tơ lụa, da thú trân quý, tranh chữ cổ cùng một vài thức ăn đặc sản.
Tơ lụa thì bọn họ không mặc, nhưng có thể cầm đến tiệm vải để bán.
Da thú thì có thể mặc bên trong lớp áo bông, vừa thoáng khí vừa ấm áp.
Còn mấy cái bình cái lọ kỳ quái, cùng với mớ tranh chữ...
“Cái bình này đủ lớn, đem đi chứa dưa muối vừa vặn.”
Một cái bình cổ được làm từ thời tiền triều cứ như vậy bị đại bá mẫu cầm đi ướp dưa muối.
“Cái bình này miệng bình hơi nhỏ một chút, nhưng có thể dùng để nuôi cá mầm.”
Một bình lưu ly được Tây Vực tiến cống lại bị Du Tùng xách đi nuôi cá mầm.
Chén dạ quang thì làm chén nước cho gà uống.
Một cái chậu rửa mặt cổ từ thời tiền triều thì cầm đi ngâm chân.
“Trên tường nhà mình bị thủng một lỗ, gió lùa lạnh quá!”
Tranh chữ của họa sĩ có tiếng thời tiền triều ‘ba’ một tiếng, chễm chệ nằm ngay lỗ hổng trên góc tường của phòng bếp....
...
Lại nói bên kia, Nhan phu nhân không chịu nổi nhục nhã, ngất xỉu ngay tại chỗ, đến ba ngày sau mới tỉnh lại, hôm đó toàn bộ khách nhân đều thấy Nhan gia bị ‘nhục nhã’, có câu nói rất hay, chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu lan xa ngàn dặm, trong lúc nhất thời, tin tức Nhan Như Ngọc có quan hệ trước khi cưới lại còn bị thất sủng lan ra khắp Kinh thành, Nhan phu nhân nghe hạ nhân báo xong suýt chút nữa lại ngất đi.
Nhan Như Ngọc bưng một bát canh sâm ngồi xuống bên cạnh giường: “Nương, bảo trọng thân thể.”
Nhan phu nhân làm sao có thể bảo trọng thân thể được? Nhan gia bọn họ gánh tội mưu hại hoàng tử, cũng nhờ hôn sự với Yến thiếu chủ mới có thể sửa lại án sai, nếu Yến thiếu chủ cự tuyệt hôn sự này, vậy Nhan gia bọn họ lại phải ngồi đại lao nữa sao?
“Ngọc nhi...” Nhan phu nhân ngăn Nhan Như Ngọc đang muốn đút canh cho bà, nhìn thẳng nàng nói, “Con tranh thủ suy nghĩ biện pháp, không thể để Yến thiếu chủ hủy bỏ hôn sự này!”
“Ngài ấy sẽ không hủy hôn.” Nhan Như Ngọc nói, tay cầm thìa khuấy đều canh sâm, “Con sinh cốt nhục cho ngài ấy, chẳng lẽ nương đã quên?”
Nhan phu nhân lẩm bẩm nói: “Cốt nhục... Đúng rồi, con còn cốt nhục của Yến Cửu Triêu! Mẫu bằng tử quý, nhất định ngài ấy sẽ đón mẹ con các con vào phủ.”
Nhan Như Ngọc múc một muỗng canh sâm đưa tới bên miệng Nhan phu nhân: “Nương yên tâm, con đã an bài thỏa đáng, nhiều nhất là hai ngày, bọn nhỏ sẽ đến Kinh thành.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro