Bại Lộ (2)
2024-11-16 20:45:01
Cứ thế, bảy – tám ngày thoáng cái đã qua.
[1, Rút đao: 1000 lần (Đã hoàn thành).]
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
Phương Tri Hành thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Mỗi ngày cậu đều kiên trì luyện tập Bạt Đao Thuật, tay nổi bọc nước rồi lại bị ma sát đến vỡ ra. Đau chết đi được.
Cũng may, rút đao chỉ cần làm có 1000 lần!
[2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (chưa hoàn thành).]
Phương Tri Hành nhìn điều kiện thứ 2, rơi vào trầm ngâm.
“Sinh mạng cùng cấp bậc là cái gì?” Tế Cẩu nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Rất dễ nhận thấy, những ngày này Phương Tri Hành đã thử dùng đao chém sò, ốc, tôm, lươn…tất cả đều phí công. Hệ thống không chấp nhận một cái nào.
Tế Cẩu không khỏi nghĩ đến một khả năng: “Mày…có lẽ phải giết hai người mới được.”
Sinh mạng cùng cấp bậc với Phương Tri Hành, không phải người thì là cái quái gì.
“Chưa chắc!”
Phương Tri Hành lắc đầu: “ ‘Cùng cấp bậc’ ở thế giới này có lẽ là chỉ tố chất cơ thể hay một mặt nào đó. Ví dụ, động vật có tốc độ tương đương với tao. Hoặc là trọng lượng, sức mạnh, sức bật…vân vân.”
Tế Cẩu nghi ngờ, nói: “Tốc độ của tôm cũng không chậm nha.”
Phương Tri Hành nghĩ nghĩ: “Tôm nhỏ quá. Với lại, bị tao bắt thì tốc độ cũng chẳng nhanh mấy.”
Tế Cẩu trầm ngâm, đáp: “Chỉ là suy đoán thôi. Cứ tìm một vật sống để thử thì biết ngay.”
Sau khi suy tính, Phương Tri Hành gật đầu: “Mai chúng ta thử lên núi săn thú xem sao.”
Màn đêm buông xuống.
Một người một chó trở về, từ xa hai người đã thấy trong thôn sáng choang.
“Cháy à?”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhau, không hẹn mà cùng tăng tốc. Sau khi về thôn, nhìn kỹ thì thấy không phải là cháy.
Các thôn dân cầm đuốc, tụ tập ở cửa nhà Lưu đại thúc.
Lưu đại thúc này là một người đàn ông ở góa. Vợ bệnh chết, không con không cái nên sống cô độc một mình.
Phương Tri Hành tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Vương đại thẩm, nhỏ giọng hỏi: “Đại thẩm, có chuyện gì thế ạ?”
Vương đại thẩm liếc cậu, thấp giọng nói: “Lưu đại thúc của ngươi xảy ra chuyện rồi, bị người ta hại chết!”
“Hại chết?”
Đáy lòng Phương Tri Hành run lên, lại nghe Vương đại thẩm nói tiếp: “Lưu đại thúc của ngươi đã mấy ngày không thấy mặt, sống không thấy người chết không thấy xác, trong nhà còn bốc lên mùi vị khác thường. Chạng vạng ngày hôm nay, Bạch nhị tẩu ở sát vách không chịu nổi cái mùi kia nữa nên chạy sang hỏi thử. Ai ngờ lại phát hiện ra thi thể của hắn, thối hoắc luôn rồi.”
“Thối?”
Phương Tri Hành bịt mũi. Trong không khí, ngoài mùi cứt đái, mồ hôi, hôi miệng ra thì đúng là có có lẫn một thứ mùi đặc biệt hôi thối.
Đấy chính là mùi xác chết đang phân hủy!
Giờ đã là cuối tháng 9, xuất hiện mùi xác thối…thời gian tử vong chắc là đã quá 48 tiếng đồng hồ.
“Ngài nói là Lưu đại thúc bị hại chết, sao mà xác định được thế?” Phương Tri Hành hỏi.
“Ôi trời, Lưu đại thúc của ngươi chết thảm quá mà!”
Vương đại thẩm nháy mắt ra hiệu, hai tay để ngang ngực rồi làm động tác gạt ra mấy lần: “Hắn bị người ta mổ bụng phanh ngực. Tim gan này, phổi này…mất hết rồi!”
Mổ bụng phanh ngực!
Còn bị lấy hết bộ đồ lòng!
Phương Tri Hành không nhịn được, hít vào một hơi khí lạnh.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là: gã giết Nhị Cẩu rồi ăn thịt kia lại ra tay rồi!
Lưu đại thúc sống một mình, không nơi nương tựa. Đương nhiên sẽ trở thành một trong những mục tiêu săn giết của gã ăn thịt người.
Lông mày Phương Tri Hành như xoắn lại với nhau, đáy lòng lan tràn lạnh lẽo.
Két~
Lúc này, cửa buồng trong đột nhiên bật mở.
Lão thôn trưởng từ trong nhà bước ra.
Chỉ thấy lão bịt mũi, thái độ vô cùng nghiêm trọng đi đến trước mặt các thôn dân rồi gẩy gẩy tẩu thuốc.
Một đám thôn dân im lặng nhìn theo.
Phương Tri Hành thừa cơ nhón chân, nhìn vào trong buồng. Con ngươi đột nhiên co rút thật mạnh.
Trong buồng, cách cửa không xa có một thi thể đã chuyển sang màu đen. Nửa thân trên không mặc áo, lồng ngực bị đục một lỗ lớn, máu thịt nhung nhúc giòi bò. Tử trạng kinh khủng khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Trên cái bàn bên cạnh, vẫn còn nửa quả tim.
Cảnh tượng này…
Phương Tri Hành nín thở.
“Đệt mợ!”
Tế Cẩu nằm rạp trên đất, cụp tai truyền âm cho cậu: “Hung thủ giết Lưu đại thúc xong, ngồi ăn luôn tại trận kìa!”
Phương Tri Hành đáp: “Ừ.”
Tế Cẩu sợ hãi, nói: “Kế tiếp, khả năng cao sẽ đến lượt mày!”
Lão thôn trưởng rít một hơi thuốc, ánh mắt đục ngầu, cao giọng nói: “Mọi người nghe rõ, lão Lưu bị người giết hại.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, khủng hoảng không cách nào hình dung lặng lẽ lan ra.
Nhị Cẩu chết, lão Lưu cũng chết rồi!
Hai chân Nhị Cẩu biến mất, bụng lão Lưu lại bị người ta đào rỗng!
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đã quá rõ ràng rồi.
Thôn dân chẳng dai ngu ngốc, chỉ nhìn thôi cũng đoán ra được.
Trong thôn Phục Ngưu có kẻ ăn thịt người!
Chúng thôn dân câm như hến nhìn nhau, trong mắt mọi người đều là nghi ngờ cùng cảnh giác.
[1, Rút đao: 1000 lần (Đã hoàn thành).]
“Cuối cùng cũng xong rồi!”
Phương Tri Hành thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Mỗi ngày cậu đều kiên trì luyện tập Bạt Đao Thuật, tay nổi bọc nước rồi lại bị ma sát đến vỡ ra. Đau chết đi được.
Cũng may, rút đao chỉ cần làm có 1000 lần!
[2, Giết hai sinh mạng cùng cấp bậc: (chưa hoàn thành).]
Phương Tri Hành nhìn điều kiện thứ 2, rơi vào trầm ngâm.
“Sinh mạng cùng cấp bậc là cái gì?” Tế Cẩu nghĩ mãi vẫn chưa ra.
Rất dễ nhận thấy, những ngày này Phương Tri Hành đã thử dùng đao chém sò, ốc, tôm, lươn…tất cả đều phí công. Hệ thống không chấp nhận một cái nào.
Tế Cẩu không khỏi nghĩ đến một khả năng: “Mày…có lẽ phải giết hai người mới được.”
Sinh mạng cùng cấp bậc với Phương Tri Hành, không phải người thì là cái quái gì.
“Chưa chắc!”
Phương Tri Hành lắc đầu: “ ‘Cùng cấp bậc’ ở thế giới này có lẽ là chỉ tố chất cơ thể hay một mặt nào đó. Ví dụ, động vật có tốc độ tương đương với tao. Hoặc là trọng lượng, sức mạnh, sức bật…vân vân.”
Tế Cẩu nghi ngờ, nói: “Tốc độ của tôm cũng không chậm nha.”
Phương Tri Hành nghĩ nghĩ: “Tôm nhỏ quá. Với lại, bị tao bắt thì tốc độ cũng chẳng nhanh mấy.”
Tế Cẩu trầm ngâm, đáp: “Chỉ là suy đoán thôi. Cứ tìm một vật sống để thử thì biết ngay.”
Sau khi suy tính, Phương Tri Hành gật đầu: “Mai chúng ta thử lên núi săn thú xem sao.”
Màn đêm buông xuống.
Một người một chó trở về, từ xa hai người đã thấy trong thôn sáng choang.
“Cháy à?”
Phương Tri Hành và Tế Cẩu liếc nhau, không hẹn mà cùng tăng tốc. Sau khi về thôn, nhìn kỹ thì thấy không phải là cháy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các thôn dân cầm đuốc, tụ tập ở cửa nhà Lưu đại thúc.
Lưu đại thúc này là một người đàn ông ở góa. Vợ bệnh chết, không con không cái nên sống cô độc một mình.
Phương Tri Hành tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Vương đại thẩm, nhỏ giọng hỏi: “Đại thẩm, có chuyện gì thế ạ?”
Vương đại thẩm liếc cậu, thấp giọng nói: “Lưu đại thúc của ngươi xảy ra chuyện rồi, bị người ta hại chết!”
“Hại chết?”
Đáy lòng Phương Tri Hành run lên, lại nghe Vương đại thẩm nói tiếp: “Lưu đại thúc của ngươi đã mấy ngày không thấy mặt, sống không thấy người chết không thấy xác, trong nhà còn bốc lên mùi vị khác thường. Chạng vạng ngày hôm nay, Bạch nhị tẩu ở sát vách không chịu nổi cái mùi kia nữa nên chạy sang hỏi thử. Ai ngờ lại phát hiện ra thi thể của hắn, thối hoắc luôn rồi.”
“Thối?”
Phương Tri Hành bịt mũi. Trong không khí, ngoài mùi cứt đái, mồ hôi, hôi miệng ra thì đúng là có có lẫn một thứ mùi đặc biệt hôi thối.
Đấy chính là mùi xác chết đang phân hủy!
Giờ đã là cuối tháng 9, xuất hiện mùi xác thối…thời gian tử vong chắc là đã quá 48 tiếng đồng hồ.
“Ngài nói là Lưu đại thúc bị hại chết, sao mà xác định được thế?” Phương Tri Hành hỏi.
“Ôi trời, Lưu đại thúc của ngươi chết thảm quá mà!”
Vương đại thẩm nháy mắt ra hiệu, hai tay để ngang ngực rồi làm động tác gạt ra mấy lần: “Hắn bị người ta mổ bụng phanh ngực. Tim gan này, phổi này…mất hết rồi!”
Mổ bụng phanh ngực!
Còn bị lấy hết bộ đồ lòng!
Phương Tri Hành không nhịn được, hít vào một hơi khí lạnh.
Phản ứng đầu tiên của cậu chính là: gã giết Nhị Cẩu rồi ăn thịt kia lại ra tay rồi!
Lưu đại thúc sống một mình, không nơi nương tựa. Đương nhiên sẽ trở thành một trong những mục tiêu săn giết của gã ăn thịt người.
Lông mày Phương Tri Hành như xoắn lại với nhau, đáy lòng lan tràn lạnh lẽo.
Két~
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, cửa buồng trong đột nhiên bật mở.
Lão thôn trưởng từ trong nhà bước ra.
Chỉ thấy lão bịt mũi, thái độ vô cùng nghiêm trọng đi đến trước mặt các thôn dân rồi gẩy gẩy tẩu thuốc.
Một đám thôn dân im lặng nhìn theo.
Phương Tri Hành thừa cơ nhón chân, nhìn vào trong buồng. Con ngươi đột nhiên co rút thật mạnh.
Trong buồng, cách cửa không xa có một thi thể đã chuyển sang màu đen. Nửa thân trên không mặc áo, lồng ngực bị đục một lỗ lớn, máu thịt nhung nhúc giòi bò. Tử trạng kinh khủng khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Trên cái bàn bên cạnh, vẫn còn nửa quả tim.
Cảnh tượng này…
Phương Tri Hành nín thở.
“Đệt mợ!”
Tế Cẩu nằm rạp trên đất, cụp tai truyền âm cho cậu: “Hung thủ giết Lưu đại thúc xong, ngồi ăn luôn tại trận kìa!”
Phương Tri Hành đáp: “Ừ.”
Tế Cẩu sợ hãi, nói: “Kế tiếp, khả năng cao sẽ đến lượt mày!”
Lão thôn trưởng rít một hơi thuốc, ánh mắt đục ngầu, cao giọng nói: “Mọi người nghe rõ, lão Lưu bị người giết hại.”
Hiện trường lặng ngắt như tờ, khủng hoảng không cách nào hình dung lặng lẽ lan ra.
Nhị Cẩu chết, lão Lưu cũng chết rồi!
Hai chân Nhị Cẩu biến mất, bụng lão Lưu lại bị người ta đào rỗng!
Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, đã quá rõ ràng rồi.
Thôn dân chẳng dai ngu ngốc, chỉ nhìn thôi cũng đoán ra được.
Trong thôn Phục Ngưu có kẻ ăn thịt người!
Chúng thôn dân câm như hến nhìn nhau, trong mắt mọi người đều là nghi ngờ cùng cảnh giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro