Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Cung Tên

2024-11-16 20:45:01

Lão thôn trưởng gật đầu, cất cao giọng giải quyết dứt khoát: “Theo ta thấy thì tối qua hẳn là có kẻ trộm lẻn vào thôn chúng ta, muốn trộm lương thực nhưng đúng lúc lại bị Nhị Cẩu đang đi khắp nơi vay mượn. Thế nên chúng mới giết người bịt miệng.”

Chúng thôn dân nghe vậy thì xôn xao phụ hoạ, nói: “Đúng, đúng, đúng. Chắc chắn là như thế.”

“Hừm, xem ra thôn chúng ta phải tăng cường tuần tra, cẩn thận người lạ lẩn vào trộm hết lương thực.” Lão thôn trưởng đưa ra tổng kết. Sau đó ông ta cũng không nói nhảm thêm nữa, hỏi han mấy người đế trước rồi dặn dò bọn họ mang nửa thân trên của Nhị Cẩu ra ngoài chôn.

Chuyện này cứ vội vội vàng vàng chấm dứt, rất chi là qua loa.

Phương Tri Hành cùng Tế cẩu lững thững quay về nhà, không hiểu sao tâm trạng lại thấy hơi nặng nề.

Tế cẩu truyền âm, nói: “Chậc chậc, lão thôn trưởng này đúng là cao thủ giả vờ hồ đồ. Y chang con đà điểu trong sa mạc, vừa nhác thấy nguy hiểm là lập tức vùi đầu vào trong cát, vờ như không nhìn thấy gì.”

Phương Tri Hành gật đầu, phân tích lợi hại trong đó. Cậu chậm rãi nói: “Lão thôn trưởng là hộ giàu nhất trong làng. Toàn bộ Triệu gia có đến mấy chục nhân khẩu, người đông thế mạnh nên không ai dám trêu vào. Cho nên mặc kệ là ai chặt mất hai chân Nhị Cẩu thì cũng không ảnh hưởng gì đến an nguy Triệu gia. Nhưng nếu lão thô trưởng cứ cắn chết chuyện này không chịu nhả, có lẽ sẽ khiến hung thủ chó cùng rứt giậu.”

Tế cẩu ừ ừ mấy tiếng, tiếp lời: “Kệ nó đi, dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến bọn mình.”

“Sao lại không liên quan?”

Sắc mặt Phương Tri Hành vô cùng nghiêm trọng: “Nhị Cẩu bị giết, hẳn là có người đã đói đến cực điểm nên mới theo dõi gã. Mày nghĩ kỹ lại đi, tại sao bọn chúng lại nhắm trúng Nhị Cẩu?”

Tế cẩu suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhị Cẩu là chó độc thân, sống một mình…”

Nó đột nhiên lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào Phương Tri Hành, sợ hãi nói: “Có thể mày sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo!”

“Là hai chúng ta! Tao mà bị bọn nó làm thịt thì mày thoát được chắc?”

Nét mặt Phương Tri Hành u ám, trầm giọng nói: “Đậu xanh rau má, sao lại xuyên đến cái thế giới thối hoắc, nát bét như này chứ?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tế cẩu không dám tiếp lời, nói cho cùng thì chuyện xuyên không này cũng là do nó làm chuyện mất nết mà ra.

Phương Tri Hành bỗng đứng phắt dậy, ba chân bốn cẳng chạy đến góc phòng. Ở đó có một đống đồ linh tinh lộn xộn.

Cậu tìm tới tìm lui, mãi mới lôi ra được một thanh liệp đao (dao chuyên dùng đi săn) rỉ sét loang lổ.

“Đồ đạc trong nhà, thứ có thể dùng làm vũ khí chỉ có mỗi thanh đao này.”

Phương Tri Hành cầm liệp đao mà không cười nổi.

Bởi lẽ thanh đao này không phải nứt thì cũng mẻ băm mẻ vằm, nhìn thôi cũng biết là sắp báo hỏng xin nghỉ hưu, căn bản là không thể chém người được.

Tế cẩu bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Có phải là mày quên là mình có cung tên rồi không?”

Phương Tri Hành im lặng nói: “Cung tên có thể dùng làm vũ khí cận chiến à? Mang thứ đồ chơi này theo, lúc cần đánh đấm thì dùng được chắc. Chẳng có tác dụng mẹ gì.”

Tế cẩu nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Nguy hiểm đến từ thôn dân, toàn hàng xóm láng giềng cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy. Nếu có người bất thình lình ám toán, chắc chắn là giáp mặt mới ra tay.

Nó khuyên lơn: “Nói gì thì méo mó có còn hơn không.”

Phương Tri Hành thở dài, đi đến chỗ dưới mái hiên. Cậu gỡ cây cung xuống, thử kéo căng.

[Vũ khí lạnh: Cung, làm từ gỗ bồ kết. Chiều dài 72cm, tầm bắn xa nhất khoảng 60m.]

Ngay khoảnh khắc Phương Tri Hành tiếp xúc với cây cung, cảm giác giống như điện giật bất ngờ truyền đến mà không hề có dấu hiệu nào báo trước, khiến tay cậu run bắn lên.

Phương Tri Hành trợn trừng mắt. Đáy mắt vốn trống rỗng bỗng xuất hiện một giao diện hình chữ nhật bán trong suốt, đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ.

[Điều kiện trở thành Xạ Thủ Học Nghề max cấp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


1, Liên tục chống đẩy/ hít đất: 20 cái(chưa hoàn thành)

2, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 10m: ít nhất 5 lần(chưa hoàn thành).]

“Đây là…”

Phương Tri Hành cứng đờ tại chỗ.

“Ối mẹ ơi, đây là cái gì thế?” Tế cẩu bất ngờ bị doạ cho giật nảy cả mình. Mắt chó trợn to như đèn pha, nhìn chằm chằm về phía trước.

Phương Tri Hành cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên đầu Tế cẩu cũng có một giao diện bán trong suốt như của mình, văn tự trên đó đang phát sáng lập loè.

[Giống loài: Chó]

[ Thiên phú: Cẩu Cơ Bán (chó ràng buộc) (Làm bạn bên cạnh ai đó trong một thời gian dài, lúc đối phương thăng cấp thì sẽ được thăng cấp theo, thức tỉnh thêm nhiều thiên phú. )]

[Số mạng còn lại: 2]

“Phương Tri Hành, mày mau xem này…” Tế cẩu ngẩng đầu lên, sau đó cũng nhìn thấy giao diện trước mặt đối phương.

Một người một tró mắt to trừng mắt nhỏ, hai miệng một lời hét lên kinh ngạc:

"Hack đến rồi!"

"Bàn tay vàng online rồi!"

Người thảm chó khổ, có đánh chết cũng không ngờ hack lại xuất hiện bất ngờ thế này. Đúng là làm cho người ta mừng phát điên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0