Hả Giận
2024-11-16 20:45:01
Cả nhà Triệu gia đều ở trong đại viện tường đất.
“Ủa, đây không phải Đại Ngưu à?”
Ở cửa lớn có bốn người đang chơi đấu dế, lần lượt là con trai của Triệu Tử Khôn - Triệu Đại Hổ và ba thiếu niên của Triệu gia, đều là vai vế con cháu.
“Đại Ngưu có việc à?” Triệu Tử Khôn không thèm đứng lên, chỉ liếc mắt nhìn cậu.
Phương Tri Hành đi đến trước mặt ông, đột nhiên rút đao.
Vù!
Một bóng đao lướt qua.
Xì!
Một cái đầu người bay ra ngoài, lăn lốc trên mặt đất, năm bước máu bắn tung tóe.
“Mé!!!”
Tế Cẩu trừng to mắt chó, lông chó dựng đứng.
Mặt của ba thiếu niên khác đều là máu, mọi người bị dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành giơ tay chém xuống, bên trái vung một đao, bên phải chém một đao rồi chặt một đao, trên mặt đất lập tức có thêm ba thi thể.
Toàn bộ là một đao trí mạng, cực kỳ hả hê!
Phương Tri Hành lau đi máu trên mặt, bước chân không ngừng, nghênh ngang đi vào cửa lớn đã mở rộng.
Dưới mái hiên nhà chính bày hai cái ghế trúc.
Lúc này, lão thôn trưởng đang nửa nằm trên ghế trúc, thảnh thơi quạt quạt hương bồ.
Bên cạnh còn một chiếc ghế trúc, Triệu đại nương nằm nghiêng ở phía trên, thảnh thơi cắn hạt bí rồi nhả vỏ.
Trong viện không còn ai khác, mấy tráng đinh của Triệu gia đều ra ngoài săn bắn, mấy con dâu thì ra bờ sông giặt quần áo.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm tới.
Lão thôn trưởng nâng mí mắt, hốc mắt đột nhiên trừng to một vòng, kinh ngạc và nghi hoặc nhìn Phương Tri Hành cầm đao trong tay với ánh mắt hung ác, nói: “Đại Ngưu ngươi, sao ngươi...”
Phương Tri Hành không nói hai lời, hai tay cùng sử dụng cầm chuôi đao, đâm xuống.
Xì!
Lão thôn trưởng sợ hãi biến sắc, ngực bị liệp đao đâm xuyên qua, máu chảy như suối. Lão nhìn Phương Tri Hành, đầy vẻ khó có thể tin.
“A!!”
Triệu đại nương phục hồi tinh thần lại, kinh hãi thét chói tai: “Giết người rồi, giết...”
Phương Tri Hành bỗng nhiên rút liệp đao đầm đìa máu ra, lật tay chém vào trên cổ Triệu đại nương.
Xì!
Triệu đại nương che cổ, ngửa mặt ngã xuống.
“Phù~”
Phương Tri Hành thở dài một hơi, máu nóng rửa mặt, trong lồng ngực có một niềm vui sướng khó có thể nói nên lời.
Sau đó, cậu tiến vào nhà chính, nhanh chóng tìm kiếm.
Tế Cẩu cũng chạy tới, nhìn thoáng qua Phương Tri Hành, sau đó nó không nói gì, bắt đầu điều tra trong nhà lão thôn trưởng.
Một lát sau, Phương Tri Hành tìm được quỹ đen của lão thôn trưởng, một cái hộp gỗ, bên trong có năm đậu vàng và chín trăm năm mươi bảy đồng tiền.
Trong thôn Phục Ngưu ai nấy đều không mặc nổi quần này, đây quả thực là một khoản tiền bất chính.
“Phương Tri Hành, tao tìm được lương thực.” Tế Cẩu truyền âm đến.
Phương Tri Hành lập tức đi qua, trong một căn phòng gió lùa khá tốt, cậu nhìn thấy bao tải xếp thành đống, mở ra xem thử, bên trong chẳng những có gạo, đậu tương còn có bột mì.
Trên vách tường sát cửa sổ có một hàng thanh ngang, treo từng miếng thịt khô dài, có phơi khô, cũng có mới.
“Có gạo có bột còn có thịt!”
Tế Cẩu cắn răng, tức giận bật cười: “Mỗi ngày chúng ta đều đang chịu đói, lại nhìn lão thôn trưởng, người ta trải qua cuộc sống thế nào, má nó thoải mái vãi!”
Phương Tri Hành nhìn một đống lương thực và thịt khô kia, không khỏi đau đầu, trầm ngâm nói: “Chỉ dựa vào một mình ta, rất khó chuyển đi nhiều thứ như vậy.”
Cậu vừa dứt lại, giao diện hệ thống chợt sáng lên.
[Điều kiện max cấp Xạ Thủ Phổ Thông:
1, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 50m: ít nhất 10 lần (Đã hoàn thành.)
2, Ngũ cốc, hoa màu tùy chọn: 100 cân(Đã chuẩn bị. Có hoàn thành hay không?)
3, Thịt: 50 cân (Đã chuẩn bị. Có hoàn thành hay không?)]
“Ồ, còn có thể như vậy?”
Phương Tri Hành chớp mắt, trên mặt xuất hiện vẻ không thể tin.
Cậu luôn cho rằng lương thực và thịt phải ăn vào bụng, ăn đủ rồi mới có thể xem như hoàn thành yêu cầu.
Nhưng...
Tế Cẩu cũng nhìn thấy, như có suy nghĩ, phân tích nói: “Có vẻ, chỉ cần ngươi tìm được lương thực và thịt là xem như hoàn thành yêu cầu, phía dưới thì sao?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, cảm xúc hơi khẽ động, lựa chọn [Có].
Chỉ một thoáng, chuyện thần kỳ đã xảy ra, một đống bao tải kia xẹp xuống một cách quỷ dị.
Đồng thời, những miếng thịt khô cũng bắt đầu co rút, khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành tro tàn bay xuống.
Phương Tri Hành đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng tràn vào trong thân thể.
Trong nháy mắt cánh tay, hai chân, ngực, phía sau lưng của cậu đều phồng ra, to lên, mọc ra cơ bắp rắn chắc.
Trong vô hình, cường độ cơ bắp, mật độ xương đều được cường hóa.
Dáng người của cậu trở nên cường tráng hơn rất nhiều, cả thân thể đều dày thêm một tầng, giống như một người tập gym rất nhiều năm.
Toàn thân Phương Tri Hành khô nóng, mồ hôi đầm đìa, thở ra một luồng khí trắng, trừng mắt nhìn hai cánh tay của mình tráng kiện hơn một vòng, thịt đùi phồng lên một vòng, làn da từ ngăm đen dần dần chuyển sang màu đồng cổ hồng nhuận.
Không chỉ như thế, ngay cả phần bụng cậu cũng dựng thẳng lên, từng khối cơ bắp chồng lên nhau, phác họa hình dáng cơ bụng tám múi.
“Ủa, đây không phải Đại Ngưu à?”
Ở cửa lớn có bốn người đang chơi đấu dế, lần lượt là con trai của Triệu Tử Khôn - Triệu Đại Hổ và ba thiếu niên của Triệu gia, đều là vai vế con cháu.
“Đại Ngưu có việc à?” Triệu Tử Khôn không thèm đứng lên, chỉ liếc mắt nhìn cậu.
Phương Tri Hành đi đến trước mặt ông, đột nhiên rút đao.
Vù!
Một bóng đao lướt qua.
Xì!
Một cái đầu người bay ra ngoài, lăn lốc trên mặt đất, năm bước máu bắn tung tóe.
“Mé!!!”
Tế Cẩu trừng to mắt chó, lông chó dựng đứng.
Mặt của ba thiếu niên khác đều là máu, mọi người bị dọa choáng váng, ngơ ngác nhìn Phương Tri Hành.
Phương Tri Hành giơ tay chém xuống, bên trái vung một đao, bên phải chém một đao rồi chặt một đao, trên mặt đất lập tức có thêm ba thi thể.
Toàn bộ là một đao trí mạng, cực kỳ hả hê!
Phương Tri Hành lau đi máu trên mặt, bước chân không ngừng, nghênh ngang đi vào cửa lớn đã mở rộng.
Dưới mái hiên nhà chính bày hai cái ghế trúc.
Lúc này, lão thôn trưởng đang nửa nằm trên ghế trúc, thảnh thơi quạt quạt hương bồ.
Bên cạnh còn một chiếc ghế trúc, Triệu đại nương nằm nghiêng ở phía trên, thảnh thơi cắn hạt bí rồi nhả vỏ.
Trong viện không còn ai khác, mấy tráng đinh của Triệu gia đều ra ngoài săn bắn, mấy con dâu thì ra bờ sông giặt quần áo.
Đột nhiên, một bóng đen bao trùm tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lão thôn trưởng nâng mí mắt, hốc mắt đột nhiên trừng to một vòng, kinh ngạc và nghi hoặc nhìn Phương Tri Hành cầm đao trong tay với ánh mắt hung ác, nói: “Đại Ngưu ngươi, sao ngươi...”
Phương Tri Hành không nói hai lời, hai tay cùng sử dụng cầm chuôi đao, đâm xuống.
Xì!
Lão thôn trưởng sợ hãi biến sắc, ngực bị liệp đao đâm xuyên qua, máu chảy như suối. Lão nhìn Phương Tri Hành, đầy vẻ khó có thể tin.
“A!!”
Triệu đại nương phục hồi tinh thần lại, kinh hãi thét chói tai: “Giết người rồi, giết...”
Phương Tri Hành bỗng nhiên rút liệp đao đầm đìa máu ra, lật tay chém vào trên cổ Triệu đại nương.
Xì!
Triệu đại nương che cổ, ngửa mặt ngã xuống.
“Phù~”
Phương Tri Hành thở dài một hơi, máu nóng rửa mặt, trong lồng ngực có một niềm vui sướng khó có thể nói nên lời.
Sau đó, cậu tiến vào nhà chính, nhanh chóng tìm kiếm.
Tế Cẩu cũng chạy tới, nhìn thoáng qua Phương Tri Hành, sau đó nó không nói gì, bắt đầu điều tra trong nhà lão thôn trưởng.
Một lát sau, Phương Tri Hành tìm được quỹ đen của lão thôn trưởng, một cái hộp gỗ, bên trong có năm đậu vàng và chín trăm năm mươi bảy đồng tiền.
Trong thôn Phục Ngưu ai nấy đều không mặc nổi quần này, đây quả thực là một khoản tiền bất chính.
“Phương Tri Hành, tao tìm được lương thực.” Tế Cẩu truyền âm đến.
Phương Tri Hành lập tức đi qua, trong một căn phòng gió lùa khá tốt, cậu nhìn thấy bao tải xếp thành đống, mở ra xem thử, bên trong chẳng những có gạo, đậu tương còn có bột mì.
Trên vách tường sát cửa sổ có một hàng thanh ngang, treo từng miếng thịt khô dài, có phơi khô, cũng có mới.
“Có gạo có bột còn có thịt!”
Tế Cẩu cắn răng, tức giận bật cười: “Mỗi ngày chúng ta đều đang chịu đói, lại nhìn lão thôn trưởng, người ta trải qua cuộc sống thế nào, má nó thoải mái vãi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Tri Hành nhìn một đống lương thực và thịt khô kia, không khỏi đau đầu, trầm ngâm nói: “Chỉ dựa vào một mình ta, rất khó chuyển đi nhiều thứ như vậy.”
Cậu vừa dứt lại, giao diện hệ thống chợt sáng lên.
[Điều kiện max cấp Xạ Thủ Phổ Thông:
1, Bắn trúng hồng tâm từ khoảng cách trên 50m: ít nhất 10 lần (Đã hoàn thành.)
2, Ngũ cốc, hoa màu tùy chọn: 100 cân(Đã chuẩn bị. Có hoàn thành hay không?)
3, Thịt: 50 cân (Đã chuẩn bị. Có hoàn thành hay không?)]
“Ồ, còn có thể như vậy?”
Phương Tri Hành chớp mắt, trên mặt xuất hiện vẻ không thể tin.
Cậu luôn cho rằng lương thực và thịt phải ăn vào bụng, ăn đủ rồi mới có thể xem như hoàn thành yêu cầu.
Nhưng...
Tế Cẩu cũng nhìn thấy, như có suy nghĩ, phân tích nói: “Có vẻ, chỉ cần ngươi tìm được lương thực và thịt là xem như hoàn thành yêu cầu, phía dưới thì sao?”
Phương Tri Hành hơi trầm ngâm, cảm xúc hơi khẽ động, lựa chọn [Có].
Chỉ một thoáng, chuyện thần kỳ đã xảy ra, một đống bao tải kia xẹp xuống một cách quỷ dị.
Đồng thời, những miếng thịt khô cũng bắt đầu co rút, khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng biến thành tro tàn bay xuống.
Phương Tri Hành đứng tại chỗ, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lưu nóng bỏng tràn vào trong thân thể.
Trong nháy mắt cánh tay, hai chân, ngực, phía sau lưng của cậu đều phồng ra, to lên, mọc ra cơ bắp rắn chắc.
Trong vô hình, cường độ cơ bắp, mật độ xương đều được cường hóa.
Dáng người của cậu trở nên cường tráng hơn rất nhiều, cả thân thể đều dày thêm một tầng, giống như một người tập gym rất nhiều năm.
Toàn thân Phương Tri Hành khô nóng, mồ hôi đầm đìa, thở ra một luồng khí trắng, trừng mắt nhìn hai cánh tay của mình tráng kiện hơn một vòng, thịt đùi phồng lên một vòng, làn da từ ngăm đen dần dần chuyển sang màu đồng cổ hồng nhuận.
Không chỉ như thế, ngay cả phần bụng cậu cũng dựng thẳng lên, từng khối cơ bắp chồng lên nhau, phác họa hình dáng cơ bụng tám múi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro