Ma Phỉ
2024-11-16 20:45:01
Phương Tri Hành khẽ động lòng, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta có bạn đồng hành, chỉ là tạm thời chia tay thôi, ta ngươi ai đi đường nấy đi.”
Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không kiên trì nữa.
Cứ như vậy, Phương Tri Hành bước nhanh hơn, cắt đuôi mấy người thợ săn kia.
Một lát sau, cậu bỗng rời khỏi đường lớn, bước vào khu rừng bên đường, nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng.
“Chỗ này đi.”
Phương Tri Hành dừng bước bên một sườn dốc, cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm.
Sau đó cậu lấy nồi ra khỏi giỏ trúc cũ, nhặt một vài thanh củi rồi nhóm lửa nấu cơm.
Tế Cẩu cảnh giác xung quanh, chép miệng rồi cẩn thận nhớ lại hương vị kia.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã sẵn sàng.
Một người một chó ăn cơm ngon lành.
Tế Cẩu ăn cơm thơm phưng phức, nhưng đầu óc vẫn luôn nhớ đến một hương vị khác, bỗng nhiên cảm thấy cơm trắng thịt khô không còn ngon như vậy nữa.
Sau khi no bụng, Phương Tri Hành tiếp tục lên đường, cậu đi vòng một đoạn rồi trở về con đường lớn.
Đi được một lúc, lại có mấy nạn dân không có mắt, có ý định cướp bóc Phương Tri Hành, cậu thuần thục vung đao chém chết bọn họ.
Khoảng hai, ba tiếng sau, vừa ngẩng đầu!
Phương Tri Hành nhìn thấy một ngọn núi màu đỏ, rừng phong trải dài khắp núi, nhuộm màu từng lớp, đẹp như tranh vẽ.
Một đám nạn dân bước đi lảo đảo, loạng choạng leo lên núi.
Phương Tri Hành lấy lại tinh thần, cầm cung và đao, hòa mình vào đám đông, từng bước leo lên núi.
“Ma phỉ đến rồi!”
“Mau chạy đi, mau chạy đi!”
Một hàng người vừa mới leo đến lưng chừng núi thì nghe thấy tiếng la hét.
Ngay sau đó, rất nhiều người chạy từ trên đỉnh núi xuống, chen lấn xô đẩy, gây ra sự hỗn loạn lớn.
Một số người không may bị ngã, cơ thể lăn xuống theo sườn dốc, hoặc đập vào cây lớn, hoặc lăn thẳng xuống dưới.
Trong lúc hỗn loạn, dường như có vài người đã bàn bạc sẵn, đột nhiên xông đến từ bốn phương tám hướng, nhân cơ hội nhào về phía Phương Tri Hành, Tế Cẩu và con lừa.
“Cẩn thận!”
Phương Tri Hành đã sớm đề phòng, ngay khi truyền âm, cậu giương cung bắn tên, vút vút bắn ra hai mũi tên, ghim vào ngực hai người.
Sau đó cậu rút đao ra khỏi vỏ, người đao hợp nhất, lưỡi đao lấp lánh ánh sáng.
Lưỡi đao xoay chuyển, chém vào cánh tay của người kia.
Phụt!
Ngay sau đó, có người lao đến sau lưng cậu, dang rộng vòng tay ôm lấy cậu.
Phương Tri Hành nửa ngồi xổm trên mặt đất, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, sức mạnh bùng nổ, thoát khỏi vòng ôm của người đó, trở tay đâm một đao.
Không đợi người đó ngã xuống, Phương Tri Hành đã bật dậy!
Cùng lúc đó, Tế Cẩu gầm gừ, di chuyển linh hoạt, lao đến dưới chân một người, há miệng cắn thẳng vào cổ chân.
Chớp mắt, một đống người ngã xung quanh bọn họ, máu vãi đầy đất, tiếng rên rỉ không ngớt.
“Còn! Ai! Nữa! ?”
Phương Tri Hành cầm đao đứng dậy, cả người đẫm máu, tức giận nhìn xung quanh, uy nhiếp bát hoang.
Thấy Phương Tri Hành lợi như vậy, tàn nhẫn như vậy, đám nạn dân chờ đợi cơ hội hành động không rét mà run, nơm nớp lo sợ, toàn bộ rút lui.
Một người nạn dân nghiến răng nghiến lợi, hét lên: “Bắt nạt những nạn dân tay không tắc sắt như bọn ta, tính là anh hùng hảo hán gì chứ, có gan thì ngươi lên núi, giết Ma phỉ đi.”
Vút!
Phương Tri Hành giương cung bắn tên, liền mạch lưu loát.
Phụt!
Một mũi tên xuyên thủng đầu người hét lên, hắn ngã thẳng xuống đất.
“Mẹ kiếp, không có chút mắt nhìn nào cả, ai khiến ngươi ảo giác ta là anh hùng hảo hán hả?”
Phương Tri Hành liếm đôi môi dính máu.
Xung quanh im phăng phắc, mọi người đều không dám thở mạnh, nhìn Phương Tri Hành, vô cùng kính sợ.
Đột nhiên, Phương Tri Hành nhìn về phía một người, hỏi: “Trên đỉnh núi có bao nhiêu Ma phỉ?”
Người đó là một trong những người chạy từ trên đỉnh núi xuống, trả lời: “Không biết, Ma phỉ ẩn nấp trong rừng, yêu cầu tất cả chúng ta để lại tiền mua đường, không đưa thì chạy ra giết người, giết người xong thì biến mất không còn dấu vết.”
Phương Tri Hành nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ.
“Tráng sĩ, xin mời nói chuyện riêng.”
Lúc này, trên sườn dốc có một người đàn ông trung niên vẫy tay.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, nhận ra người đó là thợ săn thôn Tiểu Ngưu mà cậu đã gặp lúc trước.
Cậu bước đến đó.
Người đàn ông trung niên nhìn Phương Tri Hành cả người đầy máu, vẻ mặt hơi căng thẳng, đưa tay làm động tác mời, liếm mặt cười nói: “Mời đi bên này, ta giới thiệu vài vị bằng hữu để tráng sĩ làm quen.”
Phương Tri Hành nhìn thấy có 3 người lớn tuổi tập trung dưới gốc cây cổ thụ.
Một trong số đó là lão giả thôn Tiểu Ngưu, hai người còn lại cậu chưa từng gặp.
Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Đây là trại chủ Thủy Ngưu trại, lần này ông ấy lên thị trấn để bán quặng sắt. Vị này là thôn trưởng thôn Hắc Ngưu, trong tay ông ấy có vài xe bông vải, cần đổi lấy lương thực gấp.”
2 vị lão giả gật đầu chào, vừa nãy bọn họ đã tận mắt chứng kiến Phương Tri Hành giết người xung quanh, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ dè chừng và kính nể.
Nghe thấy lời này, người đàn ông trung niên lộ vẻ thất vọng, nhưng cũng không kiên trì nữa.
Cứ như vậy, Phương Tri Hành bước nhanh hơn, cắt đuôi mấy người thợ săn kia.
Một lát sau, cậu bỗng rời khỏi đường lớn, bước vào khu rừng bên đường, nhanh chóng đi xuyên qua khu rừng.
“Chỗ này đi.”
Phương Tri Hành dừng bước bên một sườn dốc, cậu nhìn xung quanh, xác nhận không có nguy hiểm.
Sau đó cậu lấy nồi ra khỏi giỏ trúc cũ, nhặt một vài thanh củi rồi nhóm lửa nấu cơm.
Tế Cẩu cảnh giác xung quanh, chép miệng rồi cẩn thận nhớ lại hương vị kia.
Chẳng mấy chốc, bữa ăn đã sẵn sàng.
Một người một chó ăn cơm ngon lành.
Tế Cẩu ăn cơm thơm phưng phức, nhưng đầu óc vẫn luôn nhớ đến một hương vị khác, bỗng nhiên cảm thấy cơm trắng thịt khô không còn ngon như vậy nữa.
Sau khi no bụng, Phương Tri Hành tiếp tục lên đường, cậu đi vòng một đoạn rồi trở về con đường lớn.
Đi được một lúc, lại có mấy nạn dân không có mắt, có ý định cướp bóc Phương Tri Hành, cậu thuần thục vung đao chém chết bọn họ.
Khoảng hai, ba tiếng sau, vừa ngẩng đầu!
Phương Tri Hành nhìn thấy một ngọn núi màu đỏ, rừng phong trải dài khắp núi, nhuộm màu từng lớp, đẹp như tranh vẽ.
Một đám nạn dân bước đi lảo đảo, loạng choạng leo lên núi.
Phương Tri Hành lấy lại tinh thần, cầm cung và đao, hòa mình vào đám đông, từng bước leo lên núi.
“Ma phỉ đến rồi!”
“Mau chạy đi, mau chạy đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một hàng người vừa mới leo đến lưng chừng núi thì nghe thấy tiếng la hét.
Ngay sau đó, rất nhiều người chạy từ trên đỉnh núi xuống, chen lấn xô đẩy, gây ra sự hỗn loạn lớn.
Một số người không may bị ngã, cơ thể lăn xuống theo sườn dốc, hoặc đập vào cây lớn, hoặc lăn thẳng xuống dưới.
Trong lúc hỗn loạn, dường như có vài người đã bàn bạc sẵn, đột nhiên xông đến từ bốn phương tám hướng, nhân cơ hội nhào về phía Phương Tri Hành, Tế Cẩu và con lừa.
“Cẩn thận!”
Phương Tri Hành đã sớm đề phòng, ngay khi truyền âm, cậu giương cung bắn tên, vút vút bắn ra hai mũi tên, ghim vào ngực hai người.
Sau đó cậu rút đao ra khỏi vỏ, người đao hợp nhất, lưỡi đao lấp lánh ánh sáng.
Lưỡi đao xoay chuyển, chém vào cánh tay của người kia.
Phụt!
Ngay sau đó, có người lao đến sau lưng cậu, dang rộng vòng tay ôm lấy cậu.
Phương Tri Hành nửa ngồi xổm trên mặt đất, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, sức mạnh bùng nổ, thoát khỏi vòng ôm của người đó, trở tay đâm một đao.
Không đợi người đó ngã xuống, Phương Tri Hành đã bật dậy!
Cùng lúc đó, Tế Cẩu gầm gừ, di chuyển linh hoạt, lao đến dưới chân một người, há miệng cắn thẳng vào cổ chân.
Chớp mắt, một đống người ngã xung quanh bọn họ, máu vãi đầy đất, tiếng rên rỉ không ngớt.
“Còn! Ai! Nữa! ?”
Phương Tri Hành cầm đao đứng dậy, cả người đẫm máu, tức giận nhìn xung quanh, uy nhiếp bát hoang.
Thấy Phương Tri Hành lợi như vậy, tàn nhẫn như vậy, đám nạn dân chờ đợi cơ hội hành động không rét mà run, nơm nớp lo sợ, toàn bộ rút lui.
Một người nạn dân nghiến răng nghiến lợi, hét lên: “Bắt nạt những nạn dân tay không tắc sắt như bọn ta, tính là anh hùng hảo hán gì chứ, có gan thì ngươi lên núi, giết Ma phỉ đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vút!
Phương Tri Hành giương cung bắn tên, liền mạch lưu loát.
Phụt!
Một mũi tên xuyên thủng đầu người hét lên, hắn ngã thẳng xuống đất.
“Mẹ kiếp, không có chút mắt nhìn nào cả, ai khiến ngươi ảo giác ta là anh hùng hảo hán hả?”
Phương Tri Hành liếm đôi môi dính máu.
Xung quanh im phăng phắc, mọi người đều không dám thở mạnh, nhìn Phương Tri Hành, vô cùng kính sợ.
Đột nhiên, Phương Tri Hành nhìn về phía một người, hỏi: “Trên đỉnh núi có bao nhiêu Ma phỉ?”
Người đó là một trong những người chạy từ trên đỉnh núi xuống, trả lời: “Không biết, Ma phỉ ẩn nấp trong rừng, yêu cầu tất cả chúng ta để lại tiền mua đường, không đưa thì chạy ra giết người, giết người xong thì biến mất không còn dấu vết.”
Phương Tri Hành nghe vậy, trầm ngâm suy nghĩ.
“Tráng sĩ, xin mời nói chuyện riêng.”
Lúc này, trên sườn dốc có một người đàn ông trung niên vẫy tay.
Phương Tri Hành ngẩng đầu nhìn, nhận ra người đó là thợ săn thôn Tiểu Ngưu mà cậu đã gặp lúc trước.
Cậu bước đến đó.
Người đàn ông trung niên nhìn Phương Tri Hành cả người đầy máu, vẻ mặt hơi căng thẳng, đưa tay làm động tác mời, liếm mặt cười nói: “Mời đi bên này, ta giới thiệu vài vị bằng hữu để tráng sĩ làm quen.”
Phương Tri Hành nhìn thấy có 3 người lớn tuổi tập trung dưới gốc cây cổ thụ.
Một trong số đó là lão giả thôn Tiểu Ngưu, hai người còn lại cậu chưa từng gặp.
Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Đây là trại chủ Thủy Ngưu trại, lần này ông ấy lên thị trấn để bán quặng sắt. Vị này là thôn trưởng thôn Hắc Ngưu, trong tay ông ấy có vài xe bông vải, cần đổi lấy lương thực gấp.”
2 vị lão giả gật đầu chào, vừa nãy bọn họ đã tận mắt chứng kiến Phương Tri Hành giết người xung quanh, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ dè chừng và kính nể.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro