Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Võ Giả

2024-11-16 20:45:01

Ông chủ không khỏi phấn khích, nói liền: “Có nhưng giá phòng hơi đắt, một đêm là bốn mươi lăm đồng tiền!”

Phương Tri Hành đáp: “Dẫn ta tới một gian phòng sạch sẽ chút.”

“Được được được, mời đi bên này.”

Ông chủ nhướng mày vui mừng, trong nháy mắt ông trở nên vô cùng nhiệt tình, cúi đầu khom lưng dẫn đường cho Phương Tri Hành.

Một lát sau, ông chủ đã dẫn Phương Tri Hành tiến vào một phòng khách đơn.

Phương Tri Hành quan sát căn phòng, không gian khá nhỏ, chỉ có một cái giường, trên giường có cái gối và chăn đệm.

“Khách quan, ngài hài lòng không? Nếu vẫn chưa hài lòng, ta đổi gian khác cho ngài, có điều kiểu dáng đều tương tự như thế này, không khá hơn chút nào và cũng không kém hơn bao nhiêu.”

Ông chủ xoa xoa hai bàn tay, cười xòa.

Phương Tri Hành gật đầu, lại hỏi: “Ta có thể mượn dùng nhà bếp của ông nấu cơm không?”

Ông chủ gật đầu: “Tất nhiên là được, có điều phải thu phí củi lửa, một bó củi là một đồng tiền, nước miễn phí.”

Phương Tri Hành không gì không thể.

Tiếp đó, cậu đi vào nhà bếp, nhóm lửa nấu cơm, ăn no nê rồi còn cho con lừa ăn nữa, lúc này cậu mới về phòng đi ngủ.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Đến sáng sớm hôm sau, Phương Tri Hành đang ngủ say thì bị một trận huyên náo đánh thức.

Cậu đứng dậy mở cửa, thấy trời bên ngoài vẫn tờ mờ sáng, sương mù giăng lối.

Trong sân có nhiều nạn dân đang đi lại, nhao nhao rời khỏi nhà nghỉ này.

Ba vị lão nhân cũng trong số đó, người nào người nấy tự dẫn đội xe rời đi.

Phương Tri Hành ngáp to, quay về giường nằm ngủ thêm một lát nữa, cho đến khi trời sáng hẳn mới rời khỏi giường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tế Cẩu nhảy lên giường, ngồi xổm trước mặt Phương Tri Hành, hỏi: “Tiếp theo mày có dự định gì?”

Đối với chuyện này, Phương Tri Hành đã sớm có dự tính trong lòng, đáp: “Thu thập thông tin trước đã, chúng ta hiểu quá ít về thế giới này.”

“Ừm, lập kế hoạch trước rồi hành động sau!”

Tế Cẩu hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.

Nội tâm nó luôn mong mỏi, thế giới này là một thế giới tu tiên.

Như vậy, một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ có cơ hội hóa thành hình người, trở lại làm hot boy một lần nữa!”

“Hóa thành hình…”

Tế Cẩu không khỏi miên man bất định, làm chó cũng biết mơ mộng chứ bộ.

Một người một chó ăn xong điểm tâm, đi ra khỏi nhà nghỉ, tản bộ trên đường lớn.

Gần như ngay lập tức, cậu nhìn thấy ở góc đường có bày mấy quầy hàng bán bữa sáng như: màn thầu, bánh bao, sữa đậu nành, cháo loãng, chỉ không có bán bánh quẩy và tào phớ.

Phương Tri Hành nhích lại gần, tiếng thực khách nghị luận truyền đến bên tai cậu.

“Haizz, trước kia mua ba cái màn thầu chỉ tốn 1 đồng tiền, bây giờ phải mất 3 đồng tiền mới mua được một cái màn thầu.”

“Lương thực càng ngày càng đắt, lương thực trong nhà ta sắp ăn hết rồi, mua không nổi nữa!”

“Ta đã sớm nhắc nhở ngươi rồi, tranh thủ dự trữ lương thực, thuốc men, trước mắt, những thứ này chính là tiền tệ loại mạnh.”



Phương Tri Hành đang nghe ngóng, bỗng từ xa truyền đến tiếng kiêu thảm.

Cả đám người đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Thì thấy trên đường lớn, năm sáu người đang quyền đấm cước đá lên một nạn dân có bộ dạng rách rưới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đại ca, xin hãy tha mạng, ta đói quá, ta không có ăn trộm đồ, nửa cái màn thầu này rơi trên mặt đất, ta nhặt được…”

Nạn dân đó ngã trên mặt đất, tay nắm chặt lấy nửa cái màn thầu, kêu rên cầu xin tha mạng.

Nhưng đều vô ích.

Không lâu sau, nạn dân kia lại bị đánh thương tích đầy mình, chết ngay tại chỗ, bị ném xác xuống sông cho cá ăn.

“Haizz, lại thêm một kẻ trộm đồ, đáng đời bị đánh chết!”

Một thực khách đã quá quen với điều này, thay vì tỏ ra thông cảm, hắn lại cảm thấy vui mừng trên sự bất hạnh của người khác.

“Đám nạn dân chó má này, cả đám kéo nhau chạy hết sang chỗ chúng ta.”

Một thực khách khác với vẻ mặt đầy sự oán giận: “Đám nạn dân chạy đến chỗ chúng ta, xin ăn khắp nơi, đi ị đi tiểu đầy đường, ghê tởm chết đi được!”

“Hừ, đáng lẽ nên giết hết bọn họ!” Có người hùa theo.

Một vị lão giả vuốt râu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng ta nhất định phải xin chỉ thị của ‘lý chính’, nhanh chóng đuổi những nạn dân này đi.”

Lý chính là một quan hàm, tương đương với trưởng trấn hoặc trưởng làng.

Lý chính của thị trấn Tiểu Thanh Hà chắc hẳn là quan địa phương lớn nhất ở đây.

Phương Tri Hành nghe xong, trong lòng dấy lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Tế Cẩu truyền âm: “Mày nghe xem, không ai thông cảm cho nạn dân cả.”

Phương Tri Hành cười lạnh lùng: “Mày học lại lịch sử đi, chẳng phải xã hội cổ đại đều như vậy hay sao? Đừng dùng ‘tam quan’ của người hiện đại để quan sát và lý giải thế giới này, quả thật đa số người ở đây đều rất ngu muội và vô tri.”

Tế Cẩu không cách nào phủ nhận được điểm này.

Thái bình thịnh thế mà còn có nam trộm cắp, gái mại dâm chứ đừng nói đến niên đại mất mùa đói kém?

Lúc này, cậu chú ý tới một người, một nam tử trung niên có vóc dáng vô cùng cường tráng, đầu cạo trọc, râu quai nón, cao hơn 1m85, cơ bắp cuồn cuộn, dung mạo cực giống Lỗ Trí Thâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Max Cấp Ngoan Nhân (Dịch)

Số ký tự: 0