Mẹ Bầu Nhặt Mót Ở Phế Thổ Để Nuôi Con
Chương 4
2024-10-12 03:04:31
Từ giờ trở đi nhất định phải cảnh giác, kể cả với những người và sinh vật gần gũi với mình.
Tả Phiến sắp xếp lại suy nghĩ, rồi lén lút trở về theo con đường cũ.
Con sóc khổng lồ bị biến dị kia đã ăn sạch bà lão rồi, chỉ để lại hai cái bao tải cũ mèm, trong đó một cái đầy ắp, có vẻ chính là cái bao rác của nguyên chủ.
Tả Phiến tiến lại gần, mở bao ra xem, quả nhiên có một củ khoai lang màu nâu, đường kính hơn một thước, dài hơn một mét, đây chính là loại khoai lang biến dị.
Sóc biến dị chỉ biết tích trữ hạt khô, loại khoai lang này còn có đất bùn bao quanh nên khó bảo quản, nếu không phải sắp chết đói, chúng sẽ không thèm để ý tới, làm sao có thể để lại đây đợi cô quay lại lấy?
Nhìn sang bao bên cạnh, còn có một cái cuốc cũ và một con dao cắt, kiểm tra bề mặt màu bạc thì thấy đã tróc hết sơn.
Dao cắt này là loại bán cơ giới hóa, hình dạng giống một chiếc kéo lớn.
Chỉ cần mở lưỡi dao, căn chỉnh vào phần cần cắt, rồi nhẹ nhàng ấn nút đỏ trên tay cầm là có thể dễ dàng cắt bỏ cành cây có đường kính bằng cái bát.
Đồng thời nó còn tự động kiểm tra mức độ phóng xạ của thực phẩm, rồi tự động phát thanh thông báo kết quả.
Nếu là thực phẩm có mức độ phóng xạ cao, đương nhiên không thể ăn, ăn nhiều sẽ rụng tóc, nổi mẩn đỏ khắp người, rồi dẫn đến ung thư thậm chí là tử vong.
Đây là những bài học đắt giá từ thế hệ đi trước để lại.
Thực vật có mức độ phóng xạ trung bình có thể ăn một lượng nhỏ, nhưng ăn nhiều vẫn ảnh hưởng đến tuổi thọ. Hầu hết những người đi thu gom phế liệu ở khu vực 50 đều dùng thực phẩm có mức độ phóng xạ trung bình để ăn uống.
Thỉnh thoảng nếu có người may mắn tìm được thực phẩm có mức độ phóng xạ thấp thì sẽ đem đi đổi lấy bạc, ai mà nỡ ăn chứ?
Dù sao, ngoài vấn đề no bụng ra, cũng còn cần mua sắm đồ dùng hàng ngày, thợ thu gom phế liệu ở khu vực 50 cũng không thể ngày nào cũng ăn thực phẩm có mức độ phóng xạ thấp, chỉ có thể tạm sống dựa vào thực phẩm có mức độ phóng xạ trung bình.
Dao cắt là món công cụ thu gom tốt nhất, tuyệt đối không thể đánh mất.
Tả Phiến cất công cụ vào túi, rồi tìm kiếm cái túi mà bà lão xấu số kia đã bỏ lại.
Ngoài một cái dao cắt cũ nát ra, còn có một cái xẻng nhỏ bị gãy mất cán cầm, dùng để đào rễ cây biến dị nhỏ, tiết kiệm sức lực hơn dùng xẻng lớn.
Bà lão kia có lẽ không còn sức lực để cầm xẻng lớn nữa, vậy mà còn dùng một cú đánh lén để hạ gục nguyên chủ, chắc là bà ta đã dùng hết sức lực.
Trong chiếc túi rách của bà ta còn một đống lá dày giống như tảng thịt, đây là loại cỏ dại biến dị phổ biến nhất, vừa đắng vừa chát, rất khó ăn, lại không đủ no, có khi ăn vào bụng vài cân cũng chỉ được vài giờ là thấy đói bụng.
Tả Phiến dùng dao cắt kiểm tra từng cái, âm thanh máy móc chói tai lặp đi lặp lại: “Ting! Thực vật phóng xạ cao, không thể ăn, xin vui lòng vứt ngay!”
Tả Phiến lầm bầm “Đen thật”, chẳng trách bà già xấu xa kia lại đánh lén cô, hóa ra hôm nay bà ta không tìm được chút thực phẩm ăn được nào, có lẽ bà ta định ăn thực phẩm phóng xạ cao để kết thúc cuộc đời thảm hại của mình.
Kết quả lại vô tình nhìn thấy bao của nguyên chủ có vẻ nặng nặng, hình dạng trong bao giống như khoai lang hay khoai tây biến dị, nên đã âm thầm theo sau trù tính một chút.
Dù cư dân ở vùng đất hoang có thể ăn hơi nhiều một chút, nhưng củ khoai lang nặng hơn năm mươi cân này cũng đủ để ăn trong mười ngày, nếu ăn cùng cỏ dại còn có thể sống sót vài tháng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tả Phiến sắp xếp lại suy nghĩ, rồi lén lút trở về theo con đường cũ.
Con sóc khổng lồ bị biến dị kia đã ăn sạch bà lão rồi, chỉ để lại hai cái bao tải cũ mèm, trong đó một cái đầy ắp, có vẻ chính là cái bao rác của nguyên chủ.
Tả Phiến tiến lại gần, mở bao ra xem, quả nhiên có một củ khoai lang màu nâu, đường kính hơn một thước, dài hơn một mét, đây chính là loại khoai lang biến dị.
Sóc biến dị chỉ biết tích trữ hạt khô, loại khoai lang này còn có đất bùn bao quanh nên khó bảo quản, nếu không phải sắp chết đói, chúng sẽ không thèm để ý tới, làm sao có thể để lại đây đợi cô quay lại lấy?
Nhìn sang bao bên cạnh, còn có một cái cuốc cũ và một con dao cắt, kiểm tra bề mặt màu bạc thì thấy đã tróc hết sơn.
Dao cắt này là loại bán cơ giới hóa, hình dạng giống một chiếc kéo lớn.
Chỉ cần mở lưỡi dao, căn chỉnh vào phần cần cắt, rồi nhẹ nhàng ấn nút đỏ trên tay cầm là có thể dễ dàng cắt bỏ cành cây có đường kính bằng cái bát.
Đồng thời nó còn tự động kiểm tra mức độ phóng xạ của thực phẩm, rồi tự động phát thanh thông báo kết quả.
Nếu là thực phẩm có mức độ phóng xạ cao, đương nhiên không thể ăn, ăn nhiều sẽ rụng tóc, nổi mẩn đỏ khắp người, rồi dẫn đến ung thư thậm chí là tử vong.
Đây là những bài học đắt giá từ thế hệ đi trước để lại.
Thực vật có mức độ phóng xạ trung bình có thể ăn một lượng nhỏ, nhưng ăn nhiều vẫn ảnh hưởng đến tuổi thọ. Hầu hết những người đi thu gom phế liệu ở khu vực 50 đều dùng thực phẩm có mức độ phóng xạ trung bình để ăn uống.
Thỉnh thoảng nếu có người may mắn tìm được thực phẩm có mức độ phóng xạ thấp thì sẽ đem đi đổi lấy bạc, ai mà nỡ ăn chứ?
Dù sao, ngoài vấn đề no bụng ra, cũng còn cần mua sắm đồ dùng hàng ngày, thợ thu gom phế liệu ở khu vực 50 cũng không thể ngày nào cũng ăn thực phẩm có mức độ phóng xạ thấp, chỉ có thể tạm sống dựa vào thực phẩm có mức độ phóng xạ trung bình.
Dao cắt là món công cụ thu gom tốt nhất, tuyệt đối không thể đánh mất.
Tả Phiến cất công cụ vào túi, rồi tìm kiếm cái túi mà bà lão xấu số kia đã bỏ lại.
Ngoài một cái dao cắt cũ nát ra, còn có một cái xẻng nhỏ bị gãy mất cán cầm, dùng để đào rễ cây biến dị nhỏ, tiết kiệm sức lực hơn dùng xẻng lớn.
Bà lão kia có lẽ không còn sức lực để cầm xẻng lớn nữa, vậy mà còn dùng một cú đánh lén để hạ gục nguyên chủ, chắc là bà ta đã dùng hết sức lực.
Trong chiếc túi rách của bà ta còn một đống lá dày giống như tảng thịt, đây là loại cỏ dại biến dị phổ biến nhất, vừa đắng vừa chát, rất khó ăn, lại không đủ no, có khi ăn vào bụng vài cân cũng chỉ được vài giờ là thấy đói bụng.
Tả Phiến dùng dao cắt kiểm tra từng cái, âm thanh máy móc chói tai lặp đi lặp lại: “Ting! Thực vật phóng xạ cao, không thể ăn, xin vui lòng vứt ngay!”
Tả Phiến lầm bầm “Đen thật”, chẳng trách bà già xấu xa kia lại đánh lén cô, hóa ra hôm nay bà ta không tìm được chút thực phẩm ăn được nào, có lẽ bà ta định ăn thực phẩm phóng xạ cao để kết thúc cuộc đời thảm hại của mình.
Kết quả lại vô tình nhìn thấy bao của nguyên chủ có vẻ nặng nặng, hình dạng trong bao giống như khoai lang hay khoai tây biến dị, nên đã âm thầm theo sau trù tính một chút.
Dù cư dân ở vùng đất hoang có thể ăn hơi nhiều một chút, nhưng củ khoai lang nặng hơn năm mươi cân này cũng đủ để ăn trong mười ngày, nếu ăn cùng cỏ dại còn có thể sống sót vài tháng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro